Ngô Bình rơi vào trầm tư, hợp tác với tà ma không khác gì leo lên lưng cọp, nhưng giờ anh đang ngồi trên máy bay, nếu không đồng ý thì chỉ có nước chết thôi.
Sau một hồi suy nghĩ, anh nói: “Ông làm thế, địa phủ có đồng ý không?”
Đế Tân: “Lũ ngu dốt địa phủ đó tôi thừa sức đối phó. Nếu cậu đồng ý thì chờ hạ cánh rồi, cậu sẽ trở thành nhân vật nòng cốt của Đường Môn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Hình như ông vẫn chưa nắm hết quyền hành nhỉ? Ít nhất thì chưa khống chế được Đường Thánh Khoa”.
Đế Tân: “Trên người ông ta có pháp bảo hộ thể nên tôi chưa làm gì được. Hơn nữa, ông ta cũng có nền móng vững chắc, muốn trừ khử ông ta gần như là không thể”.
“Ông bảo sẽ cho tôi trở thành nhân vật nòng cốt của Đường Môn ư?”, Ngô Bình hỏi.
“Vài hôm nữa là đến lễ tang của Đường Vô Mệnh, tôi sẽ phát động tà ma vào hôm đó để giết các tâm phúc của Đường Thánh Khoa. Đến lúc đó, cậu có thể đứng ra xoay chuyển tình thế và lập đại công. Đường Thiên Tuyệt cũng sẽ xuất hiện, có ông ta cùng các trưởng lão mà tôi khống chế nữa thì cậu lên ngôi là cái chắc”.
Đường Băng Vân kìm nén tâm trạng phức tạp rồi hỏi: “Ông muốn Ngô Bình làm chức vụ gì?”
Đế Tân: “Đương nhiên là thiếu tôn của Đường Môn rồi”.
Nghe thấy thế, Đường Băng Vân ngẩn ra. Thiếu tôn là chức vụ đặc biệt của Đường Môn vào thời Nguyên Đại, địa vị chỉ xếp sau môn chủ. Nếu môn chủ đi vắng thì có thể thay thế.
Thời Nguyên Đại có chức vụ này vì thời ấy rất loạn, Đường Môn cần một người vừa quyết đoán vừa có thực lực để dẫn dắt môn phái chống địch.
Thiếu tôn ngày xưa tên là Đường Thái Canh, thực lực ngang với môn chủ thời đó. Dưới sự dẫn dắt của ông ấy, Đường Môn đã phát triển nhanh chóng trong thời chiến loạn và trở thành thế lực mạnh nhất trong giang hồ.
Sau này, khi Minh Giáo lật đổ triều Nguyên, Đường Môn cũng góp công rất lớn. Số thành viên làm quan trong triều rất lớn, vang danh một thời.
Đường Băng Vân: “Chỉ e Đường Thánh Khoa không đồng ý thôi”.
Đế Tân: “Ông ta không đồng ý cũng không sao, chỉ cần có năm trong chín vị trưởng lão gật đầu là được rồi”.
Đường Băng Vân: “Ông chỉ khống chế ba vị trưởng lão thôi mà, đào đâu ra thêm hai người nữa?”
Đế Tân: “Hai người cần thuyết phục Đường Thiên Hạc, ngoài ra Đường Hi và Đường Hồng Y cũng có ấn tượng tốt với Ngô Bình, họ lại là người của Đường Thiên Tuyệt, nếu tính thế là có sáu người đồng ý rồi đấy”.
Ngô Bình thầm ngạc nhiên, Đế Tân này đúng là một bậc đế vương có khác, tính toán hơn người. Nhất định sau này anh phải đề phòng ông ta.
Đế Tân nói tiếp: “Đương nhiên, cho cậu làm thiếu tôn chỉ là bước đầu tiên thôi, sau đó cậu còn phải tham gia kiểm tra của Đường Môn nữa”.
Ngô Bình: “Kiểm tra gì?”