Ngô Bình liếc nhìn Nghiêm Hiếu Văn, sau đó cậu nhìn thẳng Nghiêm Lãnh Thạch, nói: “Nghiêm Lãnh Thạch, là con trai ông ra tay hại chúng tôi trước. Tôi ngăn cản Độc Bà Bà, hắn ta lại cho người truyền lệnh, bảo tôi đến nhận chết. Con cái của cao thủ Bí Cảnh, quả nhiên uy phong thật”.
Nghiêm Lãnh Thạch nhíu mày, nói: “Sư phụ cậu là ai, nói ra đi để tránh đả thương đồ đệ người quen bạn bè”.
Ngô Bình: “Tôi không có sư phụ”.
Nghiêm Hiếu Văn: “Bố, cần gì nhiều lời với nó như vậy, dạy dỗ nó trước đi!”
“Ầm!”
Ngô Bình đột nhiên biến mất tại chỗ, giây tiếp theo, Nghiêm Hiếu Văn đã bị cậu nâng cao qua đỉnh đầu.
Nghiêm Lãnh Thạch sợ hãi, quát lên: “Thả nó xuống!”
“Rầm!”
Tiếng động vang dội, Ngô Bình ném mạnh Nghiêm Hiếu Văn xuống đất, Nghiêm Hiếu Văn phun ra máu tươi rồi ngất đi.
Nghiêm Lãnh Thạch lúc này đã điên cuồng, ông ta thét lớn rồi lao đến, mang theo trận gió hung tàn.
“Phù!”
Thế nhưng, Nghiêm Lãnh Thạch vừa đến gần người, Ngô Bình đã di chuyển ra sau lưng ông ta, tung một chưởng đánh vào lưng ngay vị trí tim, bí lực kinh người lập tức phá vỡ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Nghiêm Lãnh Thạch, thân thể ông ta cứng đờ, thất khiếu chảy máu thành dòng.
Người xung quanh đều ngây ngốc, mấy người nhà họ Nghiêm này đều có thực lực không yếu, thế mà thực lực Bí Cảnh như ông chủ lại bị một chưởng đánh trọng thương, bọn họ cũng không ai dám động.
Nghiêm Lãnh Thạch nuốt xuống ngụm máu, gằn ra từng câu từng chữ: “Thân pháp thật kỳ dị, chưởng lực rất mạnh! Cậu cũng là cao thủ Bí Cảnh!”
Ngô Bình không giải thích gì thêm, nói thật, hiện tại cậu vẫn là cảnh giới Bí Ấn, cũng chỉ là Luyện Khí tầng mười một, chứ cũng chưa phải Bí Cảnh.
“Nghiêm Lãnh Thạch, lúc trước các người muốn hại tôi, bây giờ tôi tiêu diệt ông, ông phục không?”, cậu trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt Nghiêm Lãnh Thạch trắng nhợt, ông ta thở dài một tiếng nói: “Là tôi có mắt như mù, không biết là cao nhân”. Nói xong, ông ta ho khan không ngừng.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tạm thời ông sẽ không chết. Nhưng ông đã trúng chưởng lực Hắc Sát Chưởng của tôi, phải có thủ đoạn đặc biệt mới có thể sống sót”.
Nghiêm Lãnh Thạch biết chuyện sống chết ngay trước mắt, ông ta lập tức nói: “Chỉ cần cậu chịu tha cho tôi một mạng, chuyện gì tôi cũng chịu làm!”
Ngô Bình vốn muốn dạy dỗ một lúc rồi trực tiếp giết chết Nghiêm Lãnh Thạch này, nhưng lời này của ông ta khiến cậu động lòng, cậu suy ngẫm chốc lát rồi hỏi: “Nghiêm Lãnh Thạch, ông là cao thủ đứng đầu Trung Châu sao?”
Nghiêm Lãnh Thạch có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại cậu mới là cao thủ đứng đầu ở Trung Châu”.
Ngô Bình: “Lúc trước thực lực ông là mạnh nhất, ở Trung Châu chắc hẳn cũng có chút sức ảnh hưởng”.
Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Có thể nói như vậy, quả thực tôi cũng có vài phần mặt mũi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi có thể tha ông không phải chết, nhưng kể từ bây giờ, ông nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu ông nghe theo, đương nhiên còn có thể có được vinh hoa phú quý. Nếu không nghe theo, tôi cũng không để ông sống quá một ngày!”