Chu Lang thành thật khai báo: “Ít nhất cũng phải mấy triệu thần tệ”.
Ngô Bình hài lòng nói: “Tốt lắm. Anh mau liên hệ cho trại chủ, bảo chuẩn bị hai triệu thần tệ đến chuộc các anh đi. Không có tiền thì tôi sẽ đánh chết các anh rồi làm mồi lửa thiêu sạch trại Bạch Lang gì đó của các anh”.
Mặt mũi Chu Lang trở nên trắng bệch. Anh ta làm nghề bắt cóc, lần đầu tiên bị người ta bắt, sợ hãi nuốt nước bọt: “Với tính cách của trại chủ chắc chắn không có khả năng bỏ tiền chuộc mạng chúng tôi”.
Ngô Bình bình thản nói: “À, vậy là các anh không có giá trị gì đúng không? Vậy thì chết đi”, anh tung chưởng đập bẹp đầu người bên cạnh, khiến đối phương chết ngay tại chỗ không kịp kêu lên một tiếng.
Chu Lang khiếp vía vội vàng chứng minh: “Tôi, tôi có giá trị!”
Ngô Bình hỏi: “Vậy hả? Nói nghe xem nào”.
Chu Lang hít một hơi thật sâu: “Tôi biết trại Bạch Lang có một bảo vật. Chính nhờ có nó nên trại chủ mới có thể thoát chết nhiều lần, sống đến tận bây giờ”.
Ngô Bình gặng hỏi: “Bảo vật gì?”
Chu Lang dè dặt hỏi lại: “Anh có thể tha chết cho tôi không?”
“Bốp!”
Ngô Bình cho anh ta ăn một cái bạt tai, lạnh giọng quát: “Giết hay không là chuyện của tôi, anh không có quyền quyết định. Bây giờ có thành ý thì cơ hội sống sót càng cao”.
Chu Lang rưng rưng nước mắt đáp: “Được được, tôi sẽ cố hết sức!”
Anh ta kể tiếp: “Bảo vật của trại chủ tên là sách Sinh Tử”.
Anh hiếu kỳ hỏi: “Đó là pháp khí sao?”
Chu Lang nói: “Chỉ cần trại chủ viết tên một người lên, rồi vẽ hình và viết ngày sinh của người đó lên thì người đó sẽ phải chết. Ngược lại, người nào sắp chết mà viết tên mình lên đó thì có thể thoát nạn. Trại chủ nói đây là bảo vật quý giá, với thực lực của ông ta thì chỉ có thể sử dụng cho riêng mình. Bởi vậy ông ta chưa dám dùng nó để giết ai mà chỉ để tự cứu lấy mình”.
Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên, không ngờ còn có vật như vậy!
Anh nói với cô Tống: “Cô về trước đi, tôi phải đến trại Bạch Lang một chuyến”.
Cô ấy vội ngăn cản: “Anh đừng đi, nguy hiểm lắm. Hay là để tôi gọi bố tôi rồi phái thêm nhiều người đi với anh?”
Ngô Bình thầm nghĩ cô gái này là người tốt bụng, cười bảo: “Không sao, chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, không đáng để tôi đặt vào mắt”.
Nói rồi anh đánh chết hết đám râu ria còn lại, sau đó dẫn Chu Lang bay về phía Bạch Lang trại.
Nơi này nằm ở phía Tây Nam của thành Bạch Mã, cách đó ba nghìn chín trăm dặm. Đấu Hư thần vực có trọng lực rất lớn. Người có thể phi hành ở đây đều có thực lực không tệ, nhưng không thể bay nhanh, cũng khó bay xa được. Phần lớn mọi người đều dùng kiệu bay hoặc xe ngựa để đi lại.
Người có thể thoắt cái bay xa mấy ngàn dặm như Ngô Bình là cực hiếm. Bình thường chỉ có cấp Đại Thần trở lên mới dám làm như vậy.
Khi đặt chân đến trước cổng trại Bạch Lang, Chu Lang biết lần này mình xong đời rồi. Anh ta biết người dẫn mình đi ít nhất cũng phải đạt cấp Thần Vương, thầm nghĩ thật xui xẻo, chọc đúng kẻ mạnh như vậy!
Bấy giờ trên đại điện của trại Bạch Lang, một đám người đang ăn uống chè chén no say. Đột nhiên Chu Lang và Ngô Bình đi vào.
Có người hỏi Chu Lang: “Lão Thất về sớm thế, cô gái nhà họ Tống đâu? Không bắt về hả?”
Chu Lang không dám hé răng nửa lời, lẳng lặng tránh ra mấy bước.