Sắc mặt Dương Quảng Lợi vô cùng khó coi, ông ta nhìn về phía Dương Siêu Huyền, lạnh lùng hỏi: “Siêu Huyền, cháu giải thích thế nào?”
Dương Siêu Huyền lộ vẻ khó mà tin nổi, dù thế nào hắn cũng không ngờ đến, sau đó Lạc Thiên lại tìm được thêm hai viên đá quý! Sớm biết như vậy, hắn đã ra tay muộn hơn một chút, cướp hết ba viên đá quý!
Hắn không nói chuyện, Dương Quảng Ích lên tiếng: “Em ba, cho dù Lạc Thiên có hai viên đá quý, vậy cũng không thể chứng minh Siêu Huyền cướp đá quý của nó”.
Dương Quảng Lợi tức ứa ruột gan: “Anh hai, Lạc Thiên sẽ không nói dối!”
“Vậy ý của chú là Siêu Huyền đang nói dối?”. Hai người đều trừng mắt nhìn đối phương.
Lạc Thiên thấy vậy thì vội vàng nói: “Bố, bỏ đi, không phải bây giờ chúng ta có hai viên đá quý sao? Viên kia coi như bị chó giành ăn, chúng ta không cần”.
Lời này khiến Dương Siêu Huyền tức không chịu nổi, nhưng hắn lại không thể để lộ vẻ tức giận, bằng không chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận mình cướp đá quý.
Lúc này Dương Quảng Ích đưa mắt nhìn về phía Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Cậu biết ra tay với người của nhà họ Dương sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Lúc đó là hắn ra tay với tôi trước, không giết hắn đã là nể mặt nhà họ Dương các ông lắm rồi”.
Dương Quảng Ích nổi giận: “Hỗn láo!”
Dứt lời, ông ta nâng tay phải lên, như muốn thi triển một loại thần thông nào đó.
Nhưng Dương Quảng Lợi lại đột nhiên giữ lấy cánh tay ông ta, thản nhiên nói: “Anh hai, chuyện đá quý thì em không nhắc tới nữa, nhưng anh cũng không nên làm khó Ngô huynh đệ này”.
Dương Quảng Ích cười khẩy: “Không đến lượt chú quản tôi!”
Dương Quảng Lợi: “Nếu như anh hai không nghe lời khuyên bảo, vậy chờ cha trở về, em chỉ có thể bẩm báo chi tiết. Cha có thủ đoạn khiến hai đứa bé này nói ra sự thật”.
Nghe vậy, Dương Quảng Ích chậm rãi buông tay, thật ra ông ta đã biết chuyện đá quý, nếu không cũng sẽ không kịp thời xuất hiện giải vây cho Dương Siêu Huyền.
Ông ta nặng nề hừ một tiếng, nói: “Nhóc con, lợi cho cậu rồi!” Nói xong thì dẫn Dương Siêu Huyền rời đi.
Dương Quảng Lợi vội vàng ôm quyền với Ngô Bình: “Ngô đạo hữu, xin lỗi, vừa rồi là nhà họ Dương tôi thất lễ”.
Ngô Bình nói: “Không sao, người đã được đưa đến, tại hạ cũng nên cáo từ”.
Dương Quảng Lợi vội vàng nói: “Ngô đạo hữu, cậu là khách từ xa tới, sao tôi có thể để cậu đi như vậy chứ? Hơn nữa, suốt dọc đường cậu bảo vệ Lạc Thiên, hộ tống nó về nhà, tôi còn chưa cảm ơn cậu đâu”.
Dương Lạc Thiên cũng nói: “Ngô đại ca, anh đừng đi vội, ở lại là tôi mấy ngày được không?”
Ngô Bình muốn rời đi ngay lập tức, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lạc Thiên, không nhịn được mềm lòng, đành phải nói ra: “Thôi được rồi, tôi ở lại một ngày, ngày mai rồi đi”.
Dương Lạc Thiên vui mừng khôn xiết: “Tốt quá rồi!”
Hai bố con mời Ngô Bình đến trạch viện của bọn họ, viện này rất lớn, bên trong xây dựng hơn trăm gian phòng, còn có mấy vườn hoa lớn nhỏ khác nhau, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp.