Ngô Bình híp mắt lại, lão già họ Hoàng này lắm chuyện thế!
Anh bật cười rồi nói với: “Ông, chúng ta về thôi”.
Lý Vân Đẩu nhỏ giọng nói: “Tiểu Bình, mình đến xin lỗi thì chịu nhẫn nhục một chút”.
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Cháu thì không sao, nhưng cháu không muốn ông bị đối xử như thế”.
Nói rồi, anh kéo Lý Vân Đẩu quay người bỏ đi.
Chiếc xe chuẩn bị nổ máy thì có một bóng người chặn trước đầu xe.
Người đàn ông này khoảng 40 tuổi, mặc đồ luyện công màu đen, để đầu đinh, đôi mắt sắc lạnh.
Lý Vân Đẩu nhìn thấy ông ta thì nói: “Đơn Dị Nhân, sao anh lại chặn đường tôi?”
Người đó cười nói: “Sư huynh tôi mời hai người vào trong nói chuyện”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Giờ chúng tôi không rảnh, tránh ra!”
Đơn Dị Nhân lạnh mặt: “Này, đừng có không biết điều”.
Ngô Bình mở cửa xe rồi đi về phía Đơn Dị Nhân, thấy anh lại gần, ông ta tung ngay một chưởng ra, chưởng pháp trông vó vẻ vô lực nhưng lại có uy lực khiếp người, vì ông ta đã thi triển Miên Chưởng của Võ Đang.
Ngô Bình cũng tung ngay một chưởng để nghênh chiến, anh sử dụng Kinh Lôi Chưởng.
Hai chưởng pháp va chạm, Đơn Dị Nhân kêu hự một tiếng, cả cánh tay tê rần như bị điện giật, sau đó ăn ngay một cái tát của Ngô Bình rồi bay xa cả mười mấy mét.
Đơn Dị Nhân ngã xuống đất rồi hộc máu, răng rụng mất bảy cái, đầu óc cũng va vất.
Ngô Bình định lên xe thì chợt có một quyền ý lao về phía anh, dù chỉ là quyền ý sơ cấp, nhưng vẫn khá mạnh.
Anh ngoảnh lại thì nhìn thấy một người đàn ông trông chỉ khoảng 30 tuổi đang bước từ trong ra, sau mỗi bước đi của ông ấy, khí thế lại tăng lên một bậc.
Khi hắn cách anh chừng mười bước thì dừng lại rồi nói: “Dám đánh sư đệ của tôi, cậu chán sống rồi à?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ông định giết tôi chắc?”
Người đó chính là Hoàng Thượng - kiện tướng võ thuật của Vân Đông, sư huynh của Đơn Dị Nhân.
Ông ấy nói: “Đúng, tôi định giết cậu đấy”.
Ngô Bình cảm nhận được quyền ý của ông ấy, nhưng sau đó chợt thấy là lạ rồi cau mày, nói: “Ban nãy, tôi cỏn tưởng ông ngưng luyện quyền ý, giờ xem ra ông chỉ luyện hoá một luồng quyền ý của người khác thôi”.
Hoàng Thượng ngạc nhiên nói: “Cậu nhìn ra ư?”
Ngô Bình: “Tôi còn biết, trong ba năm tới, chắc chắn ông sẽ gặp hoạ, nguy hiểm lắm, thập tử nhất sinh”.
Hoàng Thượng sững người rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin hỏi cậu có phải là thần y Ngô mà nhà họ Lý mời tới không?”
Ngô Bình cau mày: “Ông biết tôi à?”
Hoàng Thượng: “Thần y rất nổi tiếng, sao tôi không biết cho được?”
Ngô Bình nhìn ông ấy: “Không giết tôi nữa à?”
Hoàng Thượng cười nói: “Tôi có thể giết bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không dám động đến bác sĩ”.