Ngô Bình mời Lạc Ngưng Đan lên hàng ghế đầu, sau đó nhìn thấy có một tu sĩ ăn vận bình thường nhưng vẫn toát ra khí chất sáng ngời xuất hiện. Trông thấy người đó, anh sáng mắt lên rồi ra đón: “Thiên soái!”
Hoá thân Thanh Minh của anh đang làm việc dưới trướng của Thiên soái, vì thế khi nhận được thiếp mời của Ngô Bình, Thiên soái đã vui vẻ đến dự lễ khai trương.
“Cái gì, Thiên soái ư!”
Mọi người kinh ngạc khi thấy một người có địa vị cao trong thiên đình là Thiên soái cũng quen chủ của Đan Vương lâu.
Thiên soái cười nói: “Cậu là Đan Vương cơ mà, kiểu gì tôi cũng phải lấy lòng chút chứ”.
Ngô Bình vội nói: “Thiên soái cứ đùa, sau này có gì cần thì cần Thiên soái nói một câu, Ngô Bình sẽ giúp hết sức. Gì không nói, chứ luyện đan thì tôi thừa sức”.
Thiên soái cười lớn nói: “Tôi chỉ cần câu nói này thôi”.
Xếp chỗ cho Thiên soái xong, nhóm người của Thái Thanh Tiên Giáo đã đến chúc mừng, bao gồm cả Huyền Đô Lão Tổ và Phiêu Miểu Đạo Quân.
Nhìn thấy lão tổ, Ngô Bình kinh ngạc phát hiện, ông ấy đã bước vài cảnh giới Đạo Tôn, khí tức quanh người vô cùng huyền diệu.
Anh cười nói: “Chúc mừng sư tổ đột phá”.
Lão tổ Huyền Đô cười nói: “Con chỉ chúc mừng ta thôi sao?”
Ngô Bình vừa nhìn thì phát hiện khí tức của Phiêu Miểu Tiên Tử đã là cấp Đạo Tổ, anh cười nói: “Sư tôn, người cũng đột phá rồi sao?”
Phiêu Miểu Đạo Tôn khẽ gật đầu: “Ta có thể đột phá, cũng nhờ lần trước ta với con giảng giải kiếm đạo, chuyện này giúp ta rất nhiều”.
Ngô Bình cười nói: “Vẫn là tư chất của sư tôn tốt”.
Lão tổ Huyền Đô nói: “Thật ra sắp tới người đột phá được rất nhiều, thậm chí có một số người trong một khoảng thời gian ngắn đã từ cảnh giới Đạo Quân bước vào cảnh giới Đạo Tổ”.
Ngô Bình cảm thấy chấn động, anh nói: “Ý của sư tổ là chuyện này liên quan đến sự khôi phục từng bước của trật tự Đại Đạo?”
Lão tổ Huyền Đô gật đầu: “Có lẽ là nguyên nhân này. Đại Đạo hoàn chỉnh, kỳ thực càng dễ thành công. Đại Đạo thiếu hụt, việc tu hành giai đoạn đầu có thể dễ dàng. Nhưng càng về sau, tu luyện càng khó. Đặc biệt đến cấp Đạo Quân, Đạo Tổ, muốn thăng cấp thì khó gấp mười lần so với ở trong môi trường hoàn chỉnh”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, e rằng trong giới Khuyển sẽ sinh ra lượng lớn Đạo Tổ và Đạo Tôn?”
Lão tổ Huyền Đô: “Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện tốt”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Sao sư tổ lại nói vậy?”
Lão tổ Huyền Đô: “Đại họa sắp bắt đầu, người có tu vi càng cao, trái lại càng dễ chịu sự đe dọa của đại họa. Huyền Bình, lần này sư tổ ta chưa chắc có thể sống tiếp. Nếu như ta chết, vẫn phải nhờ con trông nom tiên giáo Thái Thanh rồi”.
Ngô Bình lấy làm kinh hãi: “Sư tổ, người đừng nói những lời không may, tu vi của người uyên thâm như thế, chắc chắn có thể bình an vượt qua!”
Lão tổ Huyền Đô xua xua tay: “Tình hình của ta, ta biết rõ. Một khoảng thời gian dài ta tu luyện ở trong môi trường thiếu hụt, vì vậy căn cơ của ta cũng không ổn định. Với tình trạng này, ta rất dễ sẽ gục xuống trong đại họa”.
Ngô Bình: “Sư tổ, vậy tu luyện lại lần nữa thì thế nào?”
Lão tổ Huyền Đô cười nói: “Bây giờ ta đã trở thành Đạo Tôn rồi, sao có thể tu luyện lại chứ? Người làm như vậy, vẫn có một số, chỉ có điều mệnh trời không thể trái. Bọn họ sẽ phát hiện, đến cuối cùng tất cả đều là phí công”.