Ngô Bình xua tay: “Được rồi, nhanh lên một chút”.
Không lâu sau mười lăm chiếc máy bay vận tải vũ trang đa chức năng kèm có máy nâng hạ cất cánh. Ngô Bình chưa từng nhìn thấy máy bay vận tải này, anh có cảm giác như “Khoa học kỹ thuật của ngoài hành tinh”, cực kỳ ngầu.
Ngô Bình ngồi vào một chiếc máy bay, qua cửa sổ anh nhìn thấy phía sau còn có mười chiếc trực thăng vũ trang liên tục cất cánh bay theo phía sau.
Khoảng cách năm mươi cây số, máy bay vận tải mất chưa đến mười phút đã đến.
Bầu trời trung tâm thương mại bỗng vang lên tiếng gầm của máy bay, không ít người đều ra ngoài xem thử.
“Đệch! Nhiều máy bay thế!”, nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, mọi người đều ngạc nhiên đến ngây ngốc.
“Đây là máy bay gì thế? Ngầu hơn cả trên phim”, một thiếu niên lớn tiếng nói.
“Má ơi, mấy mươi chiếc máy bay, đây là có nhân vật tầm cỡ nào sắp xuất hiện sao?”
Máy bay liên tục đáp xuống xung quanh, một ngàn chiến sĩ đặc chủng nhanh chóng tập hợp tại quảng trường, sau đó đứng thành mấy hàng.
Một người đàn ông trung niên bước đến nói mấy câu, sau đó lại chạy bước nhỏ đến trước mặt Ngô Bình vừa xuống máy bay: “Long chủ, xin ra lệnh”.
Ngô Bình nói: “Các anh đợi ở ngoài đi”.
Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, anh không thể đi một mình, ít nhất cũng dẫn theo long vệ”.
Long Vệ là đội cảnh vệ chuyên bảo vệ Long chủ, là binh vương được chọn lọc cẩn thận từ đội quân mấy triệu người trong nhiều năm. Long vệ chỉ có hai mươi người nhưng sức chiến đấu của mỗi người đều cực kỳ mạnh.
Cô ấy nói rồi, hai mươi người đàn ông mặc quần áo nịt màu đen, thắt lưng đeo bội đao bước đến, cung kính nói: “Long chủ”.
Ngô Bình nhìn họ, cảm thấy thành viên của long vệ này cũng có tinh thần bèn nói: “Ừ, đi theo tôi đi”.
Một hàng người đi đến lối ra vào, Ngô Chấn Đông và Trương Lệ đã ở đó. Hai người cũng bị trận thế rầm rộ này làm cho kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy người đến là con trai, vợ chồng hai người lại nhìn nhau.
“Tiểu Bình!”, Ngô Chấn Đông nhanh chóng bước đến.
Ngô Bình: “Bố, kẻ tống tiền hai người ở đâu?”
Ngô Chấn Đông nói: “Ở bên trong, lúc đầu đòi ba triệu tệ, sau đó lại tăng lên mười triệu tệ, còn nói chồng bà ta là một người rất lợi hại, chúng ta không chọc vào nổi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Con chỉ sợ người ta không hung dữ thôi, càng hung dữ độc ác, chuyện này càng thú vị”.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh tượng này bỗng khiếp sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Ông ta vội chạy về, hóa ra đây chính người người kiểm tra chi phiếu trước đó.
Ông ta chạy đến trước quầy, thở hổn hển nói: “Mau mau… mau đi thôi”.
Người phụ nữ trung niên đang gọi điện thoại cho người đàn ông của bà ta, khoe khoang bà ta vừa kiếm được chi phiếu mười triệu. Nhìn thấy đồng bọn chạy đến, bà ta khó hiểu hỏi: “Ông Tào, nói chuyện đàng hoàng, sao thế?”
Ông Tào gấp đến mức giậm chân: “Đi đi… đi mau! Cặp vợ chồng lúc nãy đã gọi người đến rồi”.
Nghe thế người phụ nữ trung niên không lo sợ gì, ngược lại còn cười nhạo nói: “Gọi người? Họ không biết người đàn ông của tôi lợi hại thế nào đâu, nếu biết đến danh hiệu “Báo hai đầu”…”