Nguyệt Thanh Ảnh thờ ơ nói: “Người đứng đầu đại hội quần hùng có mạnh hơn anh không?”
Lệ Cửu Tiết giật bắn mình, người đứng đầu đại hội quần hùng ư? Hắn nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn snag Hà Tử Trần: “Người đứng đầu là anh ta sao?”
Hà Tử Trần cười nói: “Đúng thế, ngoài ra anh ấy còn là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, luyện đại ra viên đan dược nào cũng bán được cả trăm tỷ. Lệ Cửu Tiết, đừng so người nữa, đến cả gia tộc nhà anh cũng không bằng một cái móng tay của anh Bình đâu”.
Tuy câu này hơi khoa trương, nhưng Lệ Cửu Tiết đã như quả bóng xì hơi. Hắn biết rõ núi Nguyên Sử là một nơi thế nào, người này đã đứng đầu đại hội quần hùng thì chắc chắn sau này sẽ có liên quan tới núi Nguyên Sử, đúng là nhà hắn không thể so bì được.
Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Không ngờ tôi có thể gặp cường giả đứng đầu đại hội quần hùng ở đây, vinh hạnh!”
Hắn chắp tay rồi quay đầu bỏ đi, nhưng mới đi được vài bước đã đứng lại nói: “Nhưng chuyện của Hà Thị e người ngoài không thể giải quyết được đâu”, nói xong câu này là hắn bỏ đi luôn.
Lệ Cửu Tiết đi rồi, Hà Tử Trần mới nói: “Anh Bình, chi nhà em cũng thường mua đan dược của Tử Đỉnh Môn, nhưng giá họ đưa ra cao quá, hơn nữa còn hạn chế số lượng mua. Anh có thể luyện chế ít đan dược cho nhà em được không?”
Đây chính là sở trường của Ngô Bình nên anh cười nói: “Được chứ”.
Hà Tử Trần lấy hai viên đan dược ra rồi nói: “Ngoài Thiên Tư Đan, Vạn Pháp Đan và Lục Phúc Đan ra, ông em còn thường mua hai loại đan dược này”.
“Một là Thượng Bí Đan có thể giúp tu sĩ Bí cảnh lĩnh ngộ được bí lực mạnh mẽ. Hai là Bí Thần Đan có thể tăng xác suất ngưng tụ bí thần”.
Ngô Bình đã từng luyện đan dược loại này nên nói: “Hai loại này anh đều luyện chế được, chúng không phải đan dược cao cấp gì, Tử Đỉnh Môn bán chúng với giá bao nhiêu?”
Hà Tử Trần: “Tuy không phải đan dược cao cấp, nhưng chúng rất quan trọng với tu sĩ Bí cảnh nên cả hai đều được săn lùng ghê lắm. Ví dụ như một viên Thượng Bí Đan tam phẩm cũng có giá một tỷ tiền Tiên. Đương nhiên còn đan dược cấp nhị phẩm và nhất phẩm nữa nhưng Tử Đỉnh Môn không bán cho nhà em. Dù là Thượng Bí Đan tam phẩm thì họ cũng chỉ bán cho nhà em 300 viên một năm thôi”.
Ngô Bình: “Bí Thần Đan thì sao?”
Hà Tử Trần: “Bí Thần Đan thì quý hơn, đan dược tứ phẩm cũng có giá năm tỷ tiền Tiên, còn tam phẩm thì là 40 tỷ. Nghe nói đan dược nhất phẩm thì họ bán với giá 200 tỷ”.
Ngô Bình: “Thế thì đắt quá!”
Hiệu quả của đan dược này khá giống Cự Thần Đan mà anh từng luyện chế, so ra còn kém hơn đan dược của anh một chút. Nhưng Cự Thần Đan cực phẩm anh mới bán có 500 triệu tiền Tiên.
Hà Tử Trần: “Anh Bình, em hi vọng anh có thể luyện được năm loại đan dược này cho nhà em”.
Ngô Bình: “Được mà, ba loại trước đoa anh đã luyện chế cho Nguyệt Thị rồi. Thượng Bí Đan thì mỗi năm anh sẽ luyện cho nhà em 500 viên, hơn nữa còn toàn là cấp cực phẩm, mỗi viên có năm tỷ thôi. Còn có Bí Thần Đan cực phẩm nữa, anh có thể cung cấp 60 viên, mỗi viên 500 tỷ”.
Hà Tử Trần mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Có các đan dược ấy thì chi nhà em sẽ nhanh chóng phát triển vượt các chi khác”.
Ngô Bình: “Giờ không có việc gì thì anh đi luyện đan luôn nhé”.
Cứ thế, Ngô Bình đã vào phòng luyện đan làm việc, mãi đến tối ngày hôm sau mới đi ra ngoài.
Khi anh xuất hiện, Hà Tử Trần đang nói chuyện với ba người khác ở phòng khác, họ đều còn trẻ, trong đó có hai nam một nữ.