Ngô Bình nhận ra ý chí của Doanh Hoàng bắt đầu phát huy tác dụng, điều này ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh, tay anh bất giác lật một thẻ bài lên.
Cung nhân vui mừng nói: “Bệ hạ, là Mộc phi”.
Cứ thế Ngô Bình được cung nhân dẫn đến một cung viện khác, cung viện đã mở sẵn cửa, nền đất được lót thảm đỏ, có cả lồng đèn treo trước cửa.
Ngô Bình vừa bước vào, một người phụ nữ mặc đồ trong cung lộng lẫy bước đến nghênh đón, cô ta dịu dàng cúi chào Ngô Bình trước, sau đó khẽ nói: “Thần thiếp, cung nghênh Hoàng thượng”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, theo ký ức của Doanh Hoàng, hắn chưa từng gặp người được gọi là Mộc phi này, một là anh ta không qua đêm trong cung nhiều, hai là phi tần trong cung quá nhiều, anh ta chưa từng chạm vào một nửa người trong số đó.
Có thể nhìn ra được tâm trạng của Mộc phi này rất vui mừng, cô ta vào cung đã ba năm, hôm nay là lần đầu tiên được lật thẻ bài.
Ngô Bình có thể cảm nhận được ý thức của Doanh Hoang không có nhiều hứng thú với vị Mộc phi này, nhưng hắn là một hoàng đế rất có hiếu, rất vâng lời Thái hậu.
Cung nữ bên ngoài đóng cửa lại, Mộc phi cởi áo khoác ngoài cho Ngô Bình.
Lúc này trong thời không duy độ cao nào đó, một bức tượng giống hệt Ngô Bình đang lơ lửng giữa không trung, có mười Thần tộc đang ngồi khoanh chân lại xung quanh, họ niệm chú để tác động ảnh hưởng lên bức tượng.
Bề ngoài của bức tượng vốn dĩ có một ngọn lửa sinh mệnh đang cháy, nhưng ngọn lửa sinh mệnh đó bỗng tắt đi, bức tượng vốn dĩ sinh động cũng trở thành một hòn đá bình thường.
“Ừ, chuyện gì thế?”, một Thần tộc đang niệm chú chợt trầm giọng hỏi.
Một Thần tộc khác: “Xảy ra chuyện như vậy chỉ có một khả năng, người này đã không còn tồn tại”.
“Không thể nào! Hiện giờ người này là Chân Hoàng của tộc người, sẽ không dễ chết, chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó, lập tức phái người thuộc hạ điều tra xem, phải điều tra rõ ràng”.
Nếu Ngô Bình có mặt ở đó, anh sẽ phát hiện Thần tộc đang tiêu phí vận may và số mệnh của anh bằng cách độc ác nhất. Nếu để mặc họ thi triển thì Ngô Bình sẽ đột ngột qua đời trong vòng một năm.
Ngay khi ngọn lửa sinh mệnh bên ngoài bức tượng biến mất, Ngô Bình lại cảm nhận được, khẽ giật mình, lập tức biết được tình hình đại khái, anh lẩm bẩm: “Thế mà lại có người âm thầm hại mình, tôi sẽ nhớ món nợ này”.
Mộc phi: “Hoàng thượng, giờ nghỉ ngơi được chưa?”
Ngô Bình muốn từ chối nhưng ý thức của Doanh Hoàng lại bắt anh giơ tay lên rồi nhẹ nhàng ôm Mộc phi.
Ngô Bình rất bất lực, anh có thể áp chế ý chí của Doanh Hoàng nhưng như thế sẽ vô cùng rắc rối, anh dứt khoát mặc kệ, dù sao cũng là ngủ với người phụ nữ của mình, anh lại chẳng bị thiệt gì.
Một tiếng sau, Mộc phi mồ hôi đầm đìa, gương mặt xinh đẹp phủ một lớp hồng phấn.
Sau đó cung nhân thay đồ cho Ngô Bình, anh lại quay về tẩm cung.
Ngô Bình thử nói chuyện với Doanh Hoàng, anh hỏi: “Không ngờ lại có lời nguyền Bất Tử, sức mạnh của lời nguyền này rất mạnh, là ai làm?”
Doanh Hoàng: “Ngươi to gan thật, lại dám giả mạo ta”.
Ngô Bình cười nhạo: “Được rồi, đừng vờ vịt trước mặt tôi nữa. Tôi có thể giả thành hình dáng của anh là phúc đức tám đời tu của anh đấy, có biết không?”, sau đó anh nói ra thân phận của mình”.