Vì chợ đêm ở gần đó nên Ngô Bình đã đạp xe đạp chở theo Hàn Băng Nghiên đến chợ đêm. Chợ đêm chia thành mấy khu, khu thì bán thức ăn, khu thì bán quần áo, phụ kiện, khu thì bán đủ loại hàng hỗn tạp.
Chỗ này có một quán thịt xiên khá ngon, Ngô Bình mua mười xiên, hai người họ vừa ăn vừa đi dạo. Họ đi được mấy trăm mét thì đến một cửa hàng bán tranh cổ.
Nói là bán tranh chữ cổ nhưng thật ra đều là hàng giả, dù sao thì đồ thật cũng sẽ không bán ở chỗ thế này.
Hai người cười cười nói nói, Ngô Bình lướt nhìn các hàng quán ven đường một cách vô thức. Lúc này, cậu nhìn thấy có một hàng có đặt một con chuột lớn, cao hơn ba mươi centimet, đôi mắt của con chuột màu đỏ, thân được quét sơn đen, có chỗ bị tróc, để lộ ra màu xám đen.
Ngô Bình nhìn thấy con chuột đó thì dừng lại, mắt cậu bỗng nhòe đi, dường như cậu nhìn thấy bên trong con chuột không phải thép mà là vàng.
Cậu giật mình, bước đến trước mặt ông chủ, nói: “Con chuột to quá, cứ như chuột thật”.
Râu của con chuột rất dài, trông rất thật.
Ông chủ sạp hàng cũng trưng bày những món đồ khác nữa nên không để ý đến bức tượng chuột đó lắm, ông ta nói: “Ừ, đấy là tác phẩm của thợ thủ công ngày xưa, là đồ cổ đấy. Sao hả? Mua về chơi không?”
Ngô Bình: “Nhưng mà lớn quá, khó cầm”.
Ông chủ liền nói: “Không sao, tôi có xe đẩy, sẽ giao tận nhà cho cậu”.
Ngô Bình giả vờ do dự, hỏi: “Vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”
Ông chủ thấy Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên đều là học sinh nên bấm bụng nói: “Tôi bán rẻ món này vậy, ba nghìn được không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Đấy là thép, thép đâu có đáng bao nhiêu tiền”.
Ông chủ nói: “Cậu nhỏ, không thể nói thế được, nghệ thuật không phải là vô giá à? Bức tranh là dùng mực tô lên, mực đáng bao nhiêu tiền chứ? Nhưng một bức tranh nổi tiếng thì lại có giá mấy trăm triệu đúng không?”
Ngô Bình: “Bớt chút đi, năm trăm thôi”.
Ông chủ tròn mắt: “Tôi nói này cậu em, cậu thật biết trả giá đấy, năm trăm thì tôi lỗ chết mất. Thế này đi, hai nghìn tám”.
Sau một hồi trả giá, cuối cùng Ngô Bình đã tốn một nghìn hai để mua con chuột lớn đó.
Cậu cũng không cần đến xe đẩy, chỉ một tay đã có thể xách con chuột nặng hơn năm chục ký đó lên rồi dắt theo Hàn Băng Nghiên rời khỏi chợ đêm.
Lúc đến bãi xe đạp, Hàn Băng Nghiên mới cười nói: “Nhiều thứ thú vị vậy mà anh không mua, lại mua con chuột to này”.
Ngô Bình cười hehe, nói: “Lát nữa em sẽ biết, đi thôi, về nhà em”.
Thế là cậu một tay lái xe, một tay ôm con chuột về nhà họ Hàn. Sau khi về đến nhà, Ngô Bình lấy cái đục ra, đục nhẹ mấy cái lên chân của con chuột lớn, lớp sơn và thép bị đục ra trước, sau đó thì đến lớp bột màu vàng của vàng.
Hàn Băng Nghiên bất ngờ hỏi: “Sao lại đổi màu rồi?”
Ngô Bình chồm gần lại xem, cười nói: “Bên trong là vàng”.
Hàn Băng Nghiên bụm miệng: “Vàng hả?”
Ngô Bình gật đầu, nói: “Thứ này ít nhất cũng sáu mươi ký, tính theo giá vàng hiện tại thì cũng phải hơn hai mươi triệu”.
Hàn Băng Nghiên ngây ra: “Hơn hai mươi triệu”.
Mẹ Hàn cũng ngạc nhiên bước qua, hỏi thử đồ này ở đâu mà ra, khi biết được là Ngô Bình mua được từ chợ đêm thì hết lời khen.
“Tiểu Ngô, cháu thật tinh mắt, thế này bán lại là kiếm được hơn hai mươi triệu rồi”.
Ngô Bình cười, nói: “Dì, dì nhìn mắt của con chuột lần nữa đi”.
Cậu dùng mũi dao cạo nhẹ lên mắt của con chuột cho tróc đi lớp vỏ màu đỏ, để lộ ra phần trong suốt bên trong. Mấy người họ nhìn kỹ thì mới biết đấy là một viên hồng ngọc.
Mẹ Hàn rất am hiểu đá quý nên