Nhà hàng này Ngô Bình cũng có cổ phần, cũng có thể coi là một trong số những chủ nhân của nó. Tiền đầu tư là của anh và Đường Tử Di bỏ ra.
Lý Hạo Xuyên cười đáp: “Cậu chủ, làm ăn tốt lắm! Mỗi ngày đều đặn “cá kiếm” khoảng một hai triệu tệ”.
Ngô Bình gật đầu: “Được đấy. Ông cứ đi làm việc đi”.
Lý Hạo Xuyên lui xuống, người phục vụ giờ đã biết đây là khách quý nên phục vụ càng chu đáo hơn.
Chỉ một lát sau, đồ ăn đã lên, đều là những món tủ mà Lý Hạo Xuyên làm ngon nhất. Đa số đều là Ngô Bình ăn còn Đường Tử Di chỉ thử vài miếng.
Đồ ăn lên nhanh, hai người họ ăn cũng nhanh. Ăn xong món thứ ba mươi sáu, Ngô Bình mới thấy mình đã khá no. Anh hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em ăn no chưa?”
Đường Tử Di đảo mắt đáp: “Lúc món thứ mười lên là em đã no lắm rồi”.
Ngô Bình vỗ vỗ bụng: “Vậy được, chúng ta về biệt thự của anh trên vịnh Bạch Long đi”.
Đường Tử Di gật đầu: “Được. Thực ra mấy ngày nay em đều ở bên đó”.
Hoá ra, biệt thự trên vịnh Bạch Long của anh là nơi linh khí hội tụ. Người thường ở đó cũng cảm thấy dễ chịu. Huống hồ, ở đó còn trồng một cây đào tiên, khí tức toát ra từ nó cũng rất có ích cho con người.
Hai người họ đứng dậy, đang định đi xuống thì có ba người từ thang máy đi ra. Người đi đầu là Trác Khang còn hai người đi bên cạnh thì trông khá lạ mặt.
Trác Khang thấy Ngô Bình thì sững lại một lát, sau đó thì vô cùng vui mừng: “Cậu Ngô, trùng hợp quá!”
Ngô Bình cười đáp: “Ông chủ Trác cũng đến dùng bữa sao?”
Trác Khang cười đáp: “Đúng vậy, tôi đưa bạn tới ăn cơm. Tôi nghe nói nhà hàng này do cậu mở nên đưa anh em bạn bè đến ủng hộ”.
Ngô Bình đùa: “Đến ủng hộ thì được nhưng không ăn chịu đâu nhé”.
Trác Khang ha ha cười đáp: “Đương nhiên rồi”.
Một thanh niên đứng bên cạnh Trác Khang nhìn chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mắt hẹp mày thưa. Trông anh ta có vẻ khá nham hiểm.
Gã thanh niên này nãy giờ vẫn nhìn chòng chọc Đường Tử Di, dù gì mỹ nữ như vậy rất hiếm có khó tìm. Anh ta nói: “Anh Trác, anh không giới thiệu mỹ nhân này với tôi sao?”
Trác Khang cố tình không giới thiệu bởi ông ta biết Đường Tử Di là người phụ nữ của Ngô Bình.
Nghe anh ta nói vậy, Trác Khang chỉ đành cười gượng, nói: “Suýt thì tôi quên mất. Cậu chủ Đệ, vị này là cô chủ Đường Băng Di của tập đoàn Đường Thị, cũng là một người bạn của tôi. Nhà họ Đường là gia tộc giàu có số một Vân Kinh”.
Người được gọi là “cậu chủ Đệ” này nói: “Cô chủ Đường thực sự rất xinh đẹp, cô có thể dùng bữa với tôi được không?”
Trác Khang vội vã nói: “Cậu chủ Đệ, cô ấy đã ăn rồi, hay là để hôm khác đi”.
Thế nhưng gã thanh niên này không hề nể mặt Trác Khang mà tiếp tục nhìn Đường Tử Di chằm chằm, nói: “Cô chủ Đường sẽ