Mã Chiêm Nguyên cảm thấy một luồng sức mạnh rất lớn đang khống chế mình, biến sắc thốt lên: “Cậu là Thánh nhân!”
Ngô Bình giơ tay còn lại ra, tát mạnh vào mặt đối phương: “Ra tay với một ông lão mà cũng xứng làm Bán Thánh sao?”
Đỡ lão Thạch dậy, anh hỏi: “Lão Thạch, ông không sao chứ?”
Lão Thạch nhìn anh, khấp khởi hỏi: “Ngô Bình, cậu lĩnh ngộ được bao nhiêu phần?”
Ngô Bình cười đáp: “Ông vào đó xem là biết ngay mà”.
Lão Thạch nén đau, vội vã xông vào đại điện, thấy chữ và hình vẽ trên bia đá đã biến mất toàn bộ. Chỉ có một khả năng là đã có người tiếp thu và hiểu được toàn bộ nội dung trên bia đá. Người đó chính là Ngô Bình!
Lão Thạch cười to: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi. Cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi rồi”.
Dứt lời, khí tức của lão Thạch bỗng nhiên trở nên vô cùng yếu ớt, mắt chầm chậm nhắm nghiền.
Ngô Bình cả kinh, vội chạy đến xem, phát hiện lão Thạch đã qua đời! Thật ra lão Thạch sẽ không chết, nhưng hẳn là ông lão đã sống đủ rồi, một khi hoàn thành sứ mệnh sẽ lập tức rời khỏi thế giới này.
Những người xung quanh đều im lặng. Ngô Bình quay người lại, lạnh nhạt nói: “Tông chủ Mã thật không có lòng độ lượng!”
Bây giờ Mã Chiêm Nguyên cực kỳ kiêng dè Ngô Bình, trầm giọng nói: “Cậu bạn, cậu đã học được công pháp tối thượng của chúng tôi, có thể đi rồi đấy!”
Ngô Bình đáp trả: “Đi? Quy tắc do sư tổ đặt ra chẳng phải là ai học được công pháp sẽ trở thành tông chủ sao?”
Mã Chiêm Nguyên biến sắc: “Vậy cậu cũng phải hỏi xem chúng tôi có đồng ý hay không”.
Ngô Bình cười bảo: “Tại sao họ lại không đồng ý?”
Dứt lời, anh trầm giọng nói: “Các vị đồng môn, tuy tôi dùng tên giả, nhưng đã vượt qua kiểm tra nhập môn, hiện giờ cũng là một thành viên của Thánh Tiên Tông. Nếu mọi người đồng ý đưa tôi lên làm tông chủ, tài nguyên của mọi người sẽ tăng gấp đôi, còn nhận được đan dược mà trước nay mọi người chưa từng có”.
Anh nói tiếp: “Ngay tại đây, tôi cũng không che giấu thân phận nữa. Tôi là Hoàng đế Lý Huyền Bình của đế quốc Thiên Võ, Thánh nhân đương thời. Hiện nay đế quốc Thiên Võ hùng mạnh hơn nước Long, tương lai của nó thậm chí sẽ mạnh hơn cả Tiên quốc ngày xưa. Mọi người thử nghĩ xem, đi theo một vị tông chủ như vậy hay đi theo một kẻ hẹp hòi thiển cận như Mã Chiêm Nguyên sẽ có tiền đồ hơn?”
Mọi người đều chấn động. Đáp án chính xác của câu hỏi này đã quá rõ ràng. Đi theo Ngô Bình tất nhiên sẽ có tiền đồ hơn.
Thấy mọi người đều dao động, anh bèn nói: “La Ngọc, lại đây”.
La Ngọc liếc nhìn Mã Chiêm Nguyên rồi cắn răng đi đến trước mặt Ngô Bình, cung kính đáp: “Thánh nhân”.
Ngô Bình bảo: “Tôi sẽ lấy cậu làm ví dụ, để các trưởng lão và đệ tử thấy được bản lĩnh của tôi”.
Dứt lời, anh chưởng lên đỉnh đầu La Ngọc, một luồng sức mạnh diệu kỳ liền rót vào cơ thể đối phương. Không đến nửa khắc sau, La NgọcLa Ngọc đã thay da đổi thịt.
La Ngọc cảm nhận được rất rõ sự thay đổi này, kinh ngạc hô lên: “Thánh nhân, hình như tôi đã mạnh lên, tâm trí sáng tỏ, thể chất cũng vượt xa ngày trước”.
Ngô Bình hỏi: “La Ngọc, trước đây tiên căn của cậu ở mức nào?”