Búa của Quan Trùng Sơn đập vào tấm lá chắn ấy làm nó nứt ra, sau đó tiếp tục đập vào người Chu Sĩ Quần, ông ta hét lên rồi ngã lùi lại.
Chu Sĩ Quần hộc máu rồi bay ra xa, loáng cái đã biến mất. Ở phía xa hơn cũng có không ít bóng người, xem ra chuyến này không chỉ có một thế lực tấn công Đường Môn.
Sự xuất hiện của Quan Trùng Sơn khiến các thế lực này phải sợ hãi rồi lủi đi hết.
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ rồi chắp tay nói với Quan Trùng Sơn: “Hộ pháp Tả, may mà ông đến kịp thời”.
Quan Trùng Sơn: “Một lũ chuột cống thôi mà, kệ đi”.
Đường Thiên Tuyệt vội hỏi: “Ngô Bình, Canh Tổ sao rồi?”
Ngô Bình: “Canh Tổ vẫn thế, bọn cháu không chờ được thuốc nên ra ngoài trước”.
Đường Thiên Tuyệt thở dài nói: “Trong một đêm mà dược liệu đã bị mua hết sạch, ông vẫn đang nghĩ cách”.
Ngô Bình nói: “Ông đừng lo, cháu đã ức chế bệnh cho Canh Tổ rồi, tạm thời không nguy hiểm gì nữa. Môn chủ, giờ cháu thấy hơi mệt, cháu về nghỉ trước đây ạ”.
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Ừ”.
Ngô Bình hỏi Quan Trùng Sơn: “Ông Quan, đến chỗ tôi uống trà nhé?”
Quan Trùng Sơn cười nói: “Được thôi”.
Sau đó, Quan Trùng Sơn cùng Ngô Bình đi về nhà của anh dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người.
Đường Băng Vân đã chuẩn bị đồ ăn từ trước.
Một lát sau, Đường Huyền và Lam Thuỷ Nguyệt cũng tới, lẽ ra họ không có cơ hội ngồi cùng với Quan Trùng Sơn, nhưng được như giờ là nhờ Ngô Bình.
Một lát sau, Đường Hi và Đường Hồng Y cũng đến, họ đều là nhân vật chủ chốt của Đường Môn.
Quan Trùng Sơn ngồi ở vị trí chủ toạ, lâu rồi ông ấy không uống rượu nên uống rất say sưa.
Ngô Bình hỏi: “Ông Quan, đường búa mà ông vừa tung ra là gì thế?”’
Quan Trùng Sơn cười đáp: “Đó là tuyệt kỹ độc môn của tôi, tên là Phách Sơn Phủ, gồn có 24 thức, tôi mới học được bảy thức thôi. Tiểu Ngô, nếu cậu muốn học thì tôi sẽ dạy cho”.
Ngô Bình cười nói: “Được, khi nào rảnh tôi sẽ đến thỉnh giáo ông”.
Đường Hi cười nói: “Cậu Ngô giỏi thật, đến ông Quan còn phải khen ngợi”.
Ngô Bình nói: “Đường Hi trưởng lão, môn phi đao của ông cũng ghê mà, tôi rất nể đấy”.
Đường Hi xua tay: “Tài năng của tôi có hạn, chỉ có chút ít vậy thôi, để cậu chê cười rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Ý ông là kỹ năng phi đao của ông mới là bài nhập môn ư?”
Đường Hi gật đầu: “Tôi học được kỹ năng này từ một nhật vật lớn của thời Tiên Quốc, trước khi người ấy phi thăng đã từng chém chết rồng bằng một đao, lợi hại lắm”.
Tuy Ngô Bình cũng có nhiều thủ đoạn ám khí, nhưng vẫn thấy hào hứng với chuyện mà Đường Hi kể: “Xem ra đây không chỉ đơn thuần là thuật phi đao rồi”.
Đường Hi gật đầu: “Thuật phi đao nổi ngang với phi kiếm, vị tiền bối ấy từng áp chế được cả các kiếm tiên nên đường gọi là Đao đế”.
Ông ấy kể tiếp: “Cảnh giới đầu tiên mà tôi luyện thì cần đến đao, nhưng đến cảnh giới thứ hai thì không cần nữa, mà dùng vật gì cũng có thể thành đao được. Tới năm cảnh giới tiếp theo thì còn mạnh hơn, nhưng tôi chưa nắm được”.
Ngô Bình khen ngợi: “Lợi hại!”