Ngô Bình thầm nghĩ người phụ nữ này thật quyết đoán, cô ấy thực sự muốn chặn cửa!
Anh suy nghĩ một chút, liền cười nói: "Kỷ tướng quân, vừa rồi tôi nói thế là vì tức giận, nợ tất nhiên phải trả. Nhưng cô cũng biết đấy, tình hình của Thanh Long Quân của chúng tôi rất đặc thù, giờ làm sao có để trả lại cho cô? Hay như thế này nhé, cô trở về trước đi, tầm chục năm sau để thần tướng mới trả tiền".
"Vớ vẩn!", Kỷ Nhược Phi muốn đâm chết Ngô Bình: "Tôi không thể chờ đợi dù chỉ nửa năm. Bây giờ Huyền Vũ Quân của chúng tôi đang phải đối mặt với sự xâm lược dày đặc của yêu ma và chịu tổn thất nặng nề. Bây giờ chúng tôi cần khẩn cấp một nghìn pháp bảo!”
Ngô Bình sửng sốt và hỏi: "Yêu ma đang xâm lược dữ dội? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Kỷ Nhược Phi: "Trong nửa tháng qua, hầu như cứ ba ngày sẽ có yêu ma xâm chiếm, chị em của tôi thương vong không ít, tôi cần dùng số tiền này mời người khác giúp chúng tôi đối phó yêu ma".
Ngô Bình biết yêu ma xâm lược không phải chuyện đùa, bèn hỏi lại: "Huyền Vũ Quân của cô ở đâu?"
Kỷ Nhược Phi: "Một hòn đảo ở Bắc Băng Dương được gọi là đảo Huyền Vũ".
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Kỷ tướng quân, lần trước cô dẫn người tới Thanh Long đảo chúng tôi giúp đỡ, Thanh Long Quân cũng không quên ân tình này, thế này nhé, tôi sẽ dẫn một nhóm cao thủ tới trợ giúp cô chiến đấu, chống lại yêu ma, được không?"
Kỷ Nhược Phi hơi kinh ngạc: "Hỗ trợ chúng tôi? Anh là tả thần tướng, có thể ra lệnh cho họ sao?"
Ngô Bình: "Tất nhiên, tôi có tiếng nói tuyệt đối trong Thanh Long Quân!"
Kỷ Nhược Phi gật đầu: "Được! Nếu anh mang người đến giúp chúng tôi trong ba ngày, tôi không đòi của nữa".
Ngô Bình: "Được, mời thần tướng đến doanh trại nói chuyện!"
Khi đến doanh trại, Ngô Bình triệu tập bốn vị thống lĩnh để thảo luận, khi họ nhìn thấy Kỷ Nhược Phi, họ đều cúi đầu. Kỷ Nhược Phi đã nhiều lần đến đòi nợ, cô ấy đã "ghé thăm" cả bốn sư đoàn, thậm chí còn cướp đi rất nhiều đồ quân nhu.
Dù sao Thanh Long Quân cũng nợ Huyền Vũ Quân, bọn họ biết mình đuối lý nên không dám hó hé, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Ngô Bình: "Bốn vị thống lĩnh, Huyền Vũ Quân đang phải đối mặt với một cuộc xâm lược quy mô lớn và tần suất cao của yêu ma. Trách nhiệm của chúng ta là chống lại yêu ma, vì vậy tôi quyết định mang theo một nhóm người để hỗ trợ, mọi người nghĩ sao?"
Dương Thiên Hóa: "Thủ trưởng, trợ giúp là cần thiết. Nhưng đảo Thanh Long chúng ta bất cứ lúc nào cũng có yêu ma xâm lấn, nếu không đủ quân số, chúng ta có thể sẽ bị yêu ma thôn tính!"
Ngô Bình: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, nếu như đảo Thanh Long có yêu ma xuất hiện, chúng ta sẽ trở về ngay".
Chu Thiên Cương: "Thủ trưởng, chuyến này sẽ có những trận chiến khốc liệt, binh lính sẽ khó tránh khỏi thương vong. Việc này..."
Ngô Bình: "Có tôi ở đây, sẽ không có binh lính nào phải chết!"
Nghe thấy lời cam đoan của Ngô Bình, mọi người không nói được lời nào, lập tức đồng ý hỗ trợ trấn thủ Huyền Vũ Quân.
Thế là Ngô Bình chọn ra mười nghìn binh tinh nhuệ, dẫn theo Chu Thiên Cương và Vu Thiên Chính theo Kỷ Nhược Phi đến đảo Huyền Vũ.
Trước khi xuất phát, Thân Lục Giáp mặc chiến giáp lên cho Ngô Bình, nói: "Thủ trưởng, đưa tôi đi theo được không?"
Ngô Bình nhìn gã bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: "Sao anh tự nhiên tích cực vậy?"