“Tôi đến rồi”, lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp nhẹ nhàng bước vào, ông ta cười nói: “Vừa rồi tôi cảm nhận được kiếm ý cực mạnh của cậu bạn, tôi vô cùng khâm phục”.
Nói xong ông ta giơ tay phải, một bàn cờ bằng sắt lập tức rơi xuống đất. Bàn cờ này dày ước chừng nửa mét, lớn hơn bàn cờ thông thường gấp mười lần, nặng đến mấy tấn.
Người đàn ông mập cười nói: “Nếu cậu có thể phá được tàn cuộc này thì xem như cậu thắng”.
Vừa dứt lời, ông tay vung tay phải lên, hàng trăm con cờ trắng đen đồng loạt rơi xuống, thoáng chốc bày bố ra một tàn cuộc.
Sau khi tu hành, trí tuệ của Ngô Bình được khai thông rất nhiều, cộng thêm lúc học trung học cậu cũng từng tập chơi cờ vây nên cậu liếc nhìn mấy cái đã biết nên phá giải thế nào.
Ngay khi tay phải của cậu nắm lấy nó, một quân cờ đen bay ra khỏi hộp đựng cờ cách đó không xa rồi rơi mạnh xuống bàn cờ. Bàn cờ và quân cờ có lực đẩy, Ngô Bình phải dùng đến sức mạnh thần niệm để kiểm soát các quân cờ. Thế nên chơi cái này không chỉ kiểm tra khả năng chơi cờ, mà còn kiểm tra thực lực của cậu. Nếu thực lực của cậu không đủ mạnh thì không thể nào hạ cờ, ván cờ này sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Ngô Bình chỉ đi bảy tám quân cờ, ván cờ cũng có nước đi tương ứng, tiếp tục đi thêm năm sáu quân cờ nữa, cờ màu đen chuyển từ phòng thủ sang tấn công, đánh đến mức đối phương liên tục bại trận.
Không lâu sau, cờ trắng bị đánh bại, bị Ngô Bình ăn hết hơn nửa số quân cờ. Người đàn ông mập này thở dài nói: “Thua rồi”.
Người thấp lùn cực kỳ ngạc nhiên, ông ta cung kính bước đến trước nói: “Hai vị, mời đi theo tôi đến phòng cao cấp”.
Hai người được dẫn đến trên một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, phong cảnh trên đảo nhỏ đẹp như tranh, chỉ có một căn nhà, mà hiện giờ căn nhà này chỉ thuộc về mấy người Ngô Bình.
Đến được phòng, Cổ Thanh Liên vui vẻ lấy điện thoại ra chụp ảnh, nói: “Không ngờ tôi lại có thể ăn cơm trên đảo Phi Tiên, sau này có thể khoe khoang với người khác rồi”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ăn cơm trên đảo Phi Tiên lợi hại lắm sao?”
Cổ Thanh Liên cười nói: “Em trai này, cậu có biết có biết bao nhiêu người có thân phận muốn đến đảo Phi Tiên dùng bữa không?”
Ngô Bình: “Lẽ nào chỉ có người thắng được ông Kỳ và Cậu Kiếm mới có tư cách đến đảo Phi Tiên dùng bữa à?”
Cổ Thanh Liên: “Theo tôi được biết, chỉ có khách hàng cực kỳ cao quý hoặc người thắng được ông Kỳ và cậu Kiếm mới có tư cách đến đảo Phi Tiên dùng bữa”.
Ngô Bình nói: “Chỉ là một nơi để ăn cơm thôi mà”.
Hai người ngồi được vài phút thì Đào Thành và dì út của cậu ta – Lam Linh cũng đến.
Lam Linh thậm chí còn không biết có nhà hàng Giang Hồ này nữa, thế nên lúc đầu nghe nói được đến đây ăn cơm, cô ta cũng không nghĩ gì nhiều. Thế nhưng khi xe của họ đi vào sân vườn nhà hàng Giang Hồ, cô ta mới nhận ra nơi này rất lớn. Sau khi xe chạy vào nhà hàng, thế mà lại lái thêm nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến bên hồ, sau đó đi thuyền ra đến hòn đảo nhỏ giữa hồ.
Hai bên vừa gặp nhau, Ngô Bình đã giới thiệu mọi người với nhau. Nói chuyện thêm vài câu, Lam Linh nói: “Nơi này đẹp nhỉ, chắc là đắt lắm nhỉ?”
Ngô Bình nói: “Nhà hàng đang có khuyến mãi, chúng ta có thể ăn miễn phí”.
Sau khi thức ăn được dọn ra, mọi người vẫn đang nói chuyện. Cũng không biết có phải do thuật toán của nền tảng hay không mà lúc Lam Linh lướt video ngắn trên điện thoại, hình ảnh một người đàn ông trung niên bí ẩn có râu xuất hiện trên màn hình.
Lúc đầu người đàn ông trung niên có râu cứ thần bí nói: “Các bạn, nhà hàng bí ẩn nhất tỉnh Giang Nam chúng ta là gì? Đúng rồi đấy, là nhà hàng Giang Hồ. Có người sẽ bĩu môi nói nó không phải chỉ là một nhà hàng thôi sao, nó có thể bí ẩn đến mức nào chứ? Chưa kể những cái khác, nhà hàng này thật sự rất tuyệt vời. Mọi người còn nhớ cậu Lư được gọi là một trong bốn cậu ấm ở Giang Nam không? Trước đây cậu Lư rất có thể diện, làm gì cũng kiêu ngạo, rêu rao khắp nơi, nhưng người như thế gây rối trong nhà hàng Giang Hồ, kết quả bị người ta đánh thành người thực vật, đến giờ vẫn chưa hồi phục, còn nằm trên giường đấy. Bên trong che giấu các cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh”.