Hai người họ cùng bay lên không trung, mỗi người bắn ra một đạo kiếm quang, bắt đầu giao đấu. Kiếm quang của Ngô Bình cơ bản vẫn có nền tảng là Thiên Cực Kiếm Kinh nên uy lực kinh người. Lực sát thương của kiếm quang rất đáng sợ. Kiếm quang này kết hợp với Phiêu Miểu Kiếm Kinh nên uy lực càng mạnh.
Chỉ thấy hai đạo kiếm quang bay tới bay lui, bất phân thắng bại.
Phiêu Miểu Thiên Tôn ngồi trong điện quan sát, bên cạnh là lão tổ Huyền Đô. Lão tổ vẫn chưa rời khỏi đó, chỉ là ngoài Phiêu Miểu Thiên Tôn ra thì không ai nhìn thấy ông ấy.
“Sư tôn, sức mạnh của Huyền Bình đã không thua kém gì Linh Vi nữa rồi. Lĩnh ngộ của nó về Kiếm Đạo thậm chí còn hơn cả Linh Vi”.
Lão tổ Huyền Đô: “Linh Vi vẫn chưa dùng hết sức, nếu không chỉ e cậu nhóc này đã bị thương rồi. Có điều cậu ấy cũng rất giỏi, mới ở cảnh giới Động Tàng mà đã như vậy. Đợi đến đi lên đến cảnh giới Bất Tử thì e là Linh Vi không phải đối thủ”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Không hổ là thể chất của Thái cổ Chân nhân, mới là Địa Tiên thôi mà đã đáng gờm như vậy rồi. Đến khi trở thành Tiên Tôn thì có khi còn giết được cả thần ấy chứ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Nói chuyện đó vẫn còn hơi sớm. Giờ con hãy giúp cậu ấy nhanh chóng vào Ẩn Môn, hy vọng cậu ấy sẽ không khiến hai ta thất vọng”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tôn, ban đầu khi con ở giai đoạn ba là đã bị đào thải rồi, không biết Huyền Bình có thể trụ được đến giai đoạn mấy. Hoặc biết đâu, nó có thể đi đến cuối cùng”.
Lão tổ Huyền Đô: “Phải thuận theo ý trời thôi!”
Hai tỷ đệ Ngô Bình giao đấu hàng trăm hiệp, Ngô Bình càng lúc càng thành thục kỹ thuật của Phiêu Miểu Kiếm Kinh, sau cùng bắt đầu dần dần đàn áp được kiếm quang của Linh Vi. Đến hiệp thứ một nghìn, kiếm quang mới tách nhau ra, hai người họ đáp xuống đất.
Ngô Bình: “Sư tỷ, chị chưa dùng toàn lực, nếu không tôi đã thua từ lâu rồi”.
Linh Vi: “Luyện kiếm chứ đâu phải đánh nhau với cậu, không cần phải dùng tới toàn lực”.
Trời đã tối dần, Ngô Bình tối đó không ở lại Kiếm Cung mà quay về nhà. Ba cô vợ, lại còn Lý Mai cần anh chăm sóc. Đêm nay anh thuộc về Lý Mai.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình quay lại Côn Luân Kiếm Cung. Dần dần, khách đến Kiếm Cung tham dự đại hội Đan Kiếm ngày một nhiều. Những ngày gần đây, Côn Luân Kiếm Cung nổi danh khắp nơi, mọi người đều đồn ầm lên rằng lão tổ Huyền Đô có một viên Tam Trùng Long Môn Đan sẽ tặng cho thiên tài Kiếm Đạo.
Tin tức này lan ra, thiên hạ chấn động, vô số tu sĩ Kiếm Đạo ùn ùn kéo đến. Bọn họ đều muốn giành được viên đan!
Ngô Bình và Phiêu Miểu Thiên Tôn đứng trong điện đón khách, có nhiều thế lực thậm chí Ngô Bình còn chưa từng nghe qua. Bọn họ có người đến từ đại lục Hồng Hoang, có người đến từ Tiên Giới, có người từ Côn Luân.
Lúc này, một tu sĩ Kiếm Đạo mặc áo trắng xuất hiện. Bên cạnh người này có một cậu thiếu niên dáng đứng rất thẳng. Cậu thiếu niên này có thể ví như một cây kiếm, vô cùng sắc sảo.
Nhìn thấy người mặc áo trắng, Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: “Thiên Hà Kiếm Đế, đã lâu không gặp”.
Tu sĩ mặc áo trắng là một cao thủ Kiếm Đạo của kiếm phái Đại Hoang và được biết đến với danh hiệu Thiên Hà Kiếm Đế. Mặc dù cảnh giới của người này không bằng Phiêu Miểu Đạo Quân, nhưng tu sĩ này đã sáng tạo ra kiếm pháp Thiên Hà, và rất có thể sẽ trở thành Đạo Quân trong tương lai.
Thiên Hà Kiếm Đế hơi khom người: "Vinh hạnh được gặp Thiên Tôn, hôm nay tôi mang theo đệ tử tới tham gia đại hội Đan Kiếm ".