“Cho nên ông chủ lớn của bọn họ sớm cũng đã muốn đổi anh rồi?” Ngô Bình nhìn hắn.
Ngô Khả Kỳ bất đắc dĩ gật đầu.
“Vì vậy cho dù anh có giải quyết được rắc rồi này, thì về sau sẽ càng có nhiều rắc rối xuất hiện hơn. Theo tôi thấy, so với bị động phòng bị, thì chi bằng chủ động tấn công đi”.
Ngô Khả Kỳ ngây người: “Ý của cậu Ngô là?”
Ngô Bình hỏi hắn: “Theo tôi thấy, sở dĩ ông chủ lớn của anh bảo hắn tranh chấp với anh, nguyên nhân căn bản là năng lực nghiệp vụ của anh không bằng Từ Lăng Quang. Chỉ cần anh làm việc tốt, thì tự nhiên Từ Lăng Quang cũng không còn là mối đe dọa của anh nữa”.
Ngô Khả Kỳ cũng bất đắc dĩ, nói: “Cậu Ngô nói đúng. Quả thực Từ Lăng Quang rất có năng lực, mấy năm nay làm không ít vụ hoàn hảo”.
Ngô Bình: “Vậy anh cứ làm một vụ lớn hơn, để ông chủ lớn nhìn anh với ánh mắt khác”.
Ngô Khả Kỳ chợt ngây người, vụ lớn hơn? Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: “Năm năm trước, tỉnh Bắc Thất xảy ra vụ án mất tích liên hoàn, người mất tích đều là các cô gái từ mười bốn đến mười sáu tuổi. Vì tổng số người mất tích vượt hơn mười nghìn người, nên toàn nước chấn động, hoàng đế hạ lệnh nghiêm tra, Tuần Tiên Ti chúng tôi là cơ quan điều tra chủ yếu. Nhưng ba năm trôi qua, cuối cùng cũng không tra được gì”.
Ngô Bình: “Vụ án này rất quan trọng với Tuần Tiên Ti sao?”
Ngô Khả Kỳ: “Đương nhiên rồi. Ông chủ lớn của chúng tôi vốn có thể tiến lên một bậc, nhưng vì không thể phá được vụ án này, chỉ đành tiếp tục ở lại Tuần Tiên Ti”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì làm vụ này đi. Chỉ cần hoàn thành vụ án này, bất kỳ ai cũng không thể uy hiếp được anh”.
Ngô Khả Kỳ cười khổ: “Cậu Ngô, vụ án ngay cả ông chủ lớn cũng không thể phá được, sao tôi có thể hoàn thành chứ?”
Ngô Bình: “Bây giờ anh lấy hồ sơ đế, tôi xem trước thử. Nói không chừng, tôi có thể giúp được anh”.
Ngô Khả Kỳ vui mừng, vội nói: “Được, cậu Ngô đợi một lát!”
Không lâu sau, Ngô Khả Kỳ đã chuyển hồ sơ điện tử, Ngô Bình ngồi xem trước máy tính. Cậu phát hiện, toàn bộ các cô gái mất tích đều có một đặc điểm chung, đều sinh ra vào tiết xuân phân, tuổi tác không quá mười sáu, người sinh ra cùng một ngày, cả nước cộng lại cũng hơn nghìn người, nếu từ mười bốn đến mười sáu tuổi, vậy thì có đến mấy trăm nghìn người.
Trong mấy trăm nghìn người, có hơn mười nghìn người mất tích, đây chắc chắn là chuyện rất kinh khủng!
Sau đó, cậu lại phát hiện điểm chung thứ hai. Địa điểm xuất hiện của các cô gái mất tích có thể nối thành một đường nối liền không ít thành phố trong tỉnh Bắc Thất.
Ngô Bình nghi ngờ, có một người hoặc một tổ chức, bắt đầu từ một thành phố, đã bắt cóc từng cô gái mà họ cần.
Cậu nói: “Ba năm trước, tôi căn bản không biết có vụ án lớn này xảy ra, xem ra bên trên đã phong tỏa tin tức”.
Ngô Khả Kỳ: “Đúng vậy. Nhưng phong tỏa cũng không nổi, dù sao người mất tích cũng quá nhiều. Dân chúng oán hận, vì thế hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, giết chết không ít quan viên phụ trách trị an ở địa phương đó”.
Ngô Bình: “Dạo này còn có cô gái nào mất tích không?”
Ngô Khả Kỳ lắc đầu: “Thật ra vẫn luôn có mấy vụ mất tích lẻ tẻ, nhưng các cô gái từ mười bốn đến mười sáu, sinh vào tiết xuân phân thì chưa từng thấy có báo cáo”.
Ngô Bình hỏi: “Vụ án xảy ra gần đây nhất là ở đâu?”
Ngô Khả Kỳ nói: “Không phải ở tỉnh Bắc Thất, là ở tỉnh Giang Nam!”
Ngô Bình nhíu mày: “Bọn họ đã bắt đầu bắt người ở Giang Nam rồi!”
Ngô Khả Kỳ: “Đúng vậy. Nhưng cường độ rõ ràng không cao như trước, mỗi ngày cũng có mấy người mất tích, chứ không giống như lúc trước ở Bắc Thất, một ngày phải có mấy chục, mấy trăm người mất tích”.
Ngô Bình nghĩ đến địa điểm vụ án một tháng gần đâu, cậu phát hiện địa điểm các vụ án đều phân tán, không có quy luật cụ thể, xem ra có lẽ đối phương là gây án tùy ý.
Ngô Bình: “Mỗi ngày đều có mấy người mất tích, nói như vậy hôm nay sẽ có người báo án”.
Ngô Khả Kỳ: “Có lẽ vậy”.
Ngô Bình: “Bây giờ anh đưa cho tôi vụ án mới nhất, tôi và anh cùng điều tra vụ án này!”