Trước đó là La Thiên Tướng bảo anh đồng ý, ít nhiều gì anh cũng có chút oán trách đối phương nhưng bây giờ anh lại chủ động muốn kết hôn với Thượng Quan Linh Nhi, vì anh muốn vào Huyền Hoàng Hải, nhận được truyền thừa của Đạo Tổ, từ đó nhanh chóng nâng cao tu vi.
La Thiên Tướng: “Ừ, đại hội đấu kiếm vừa kết thúc, con có thể đính hôn với Thượng Quan Linh Nhi, đợi khi bố con bình an quay về thì các con chính thức kết hôn”.
Ngô Bình: “Sư tôn, con nhất định phải vào đại thế giới Kiếm Đạo để tìm hiểu”.
La Thiên Tướng: “Vậy là tốt nhất, đại thế giới Kiếm Đạo có truyền thừa là kiếm đạo, là thánh địa mà các kiếm tu trong thiên hạ muốn đến nhất. Nếu con có thể có thu hoạch gì ở đó, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ vượt xa sư tôn. Còn ba ngày nữa, mấy ngày nay con cứ yên tâm tu luyện để giành lấy vị trí cao trong đại hội đấu kiếm”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Ngô Bình nói một tiếng với Thượng Quan Linh Nhi, cô ấy rời đi trước. Sắp đính hôn nên cô ấy muốn quay về chuẩn bị một chút.
Tiễn Thượng Quan Linh Nhi đi, Ngô Bình bắt đầu bế quan khổ luyện, lĩnh hội ý kiến Âm Dương mà Kiếm lão truyền cho anh. Ý nghĩa này đến từ ý nghĩa Kiếm Đạo trong Âm Dương Kiếm Cung. Anh đã lĩnh hội sơ bộ, bây giờ anh muốn tu luyện thêm về ý nghĩa Âm Dương để chuẩn bị cho đại hội đấu kiếm ba ngày sau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày thoáng chốc trôi qua, đến khi anh có được thu hoạch thì đã đến buổi tối trước ngày đại hội đấu kiếm.
Anh không tu luyện thêm nữa, cho bản thân nghỉ ngơi thả lòng, pha một tách trà, vừa thưởng thức trà vừa lấy một cuốn sách ra.
Cuốn sách này, anh tìm được trong kho sách ở Thiên Đạo Môn, lúc đó cứ nghĩ bất thường bèn cất đi, sau đó anh mới phát hiện trong cuốn sách này chỉ có một con mọt sách. Không biết con mọt sách đó đã gặm bao nhiêu sách, mà hễ là sách bị nó gặm thì nội dung đều được ghi lại vào trong đầu nó, nên lúc Luân Hồi Đại Kiếp anh dẫn theo con mọt sách này.
Con mọt sách chui ra khỏi đống sách, híp mắt nhìn Ngô Bình, thế là anh bèn lấy ra mấy cuốn sách cho nó ăn, những cuốn sách này đều là do anh mua, tuy không đáng bao nhiêu nhưng cũng đủ để con mọt gặm trong một thời gian.
“Mọt sách, trong những cuốn sách mày từng ăn, có nội dung nào nói về ý nghĩa Âm Dương và Kiếm Đạo không?”, anh hỏi.
Con mọt sách ngẩng đầu, há miệng phun ra một bong bóng đủ màu sắc, bên trong bong bóng này có rất nhiều chữ đang chuyển động. Mắt Ngô Bình sáng lên, vươn tay bắt lấy bong bóng, thoáng chốc đã hấp thu nội dung bên trong.
Những nội dung này bao gồm hơn một ngàn cuốn sách về ý nghĩa Âm Dương và Kiếm Đạo, sau khi đọc xong, anh rơi vào trầm tư, ngồi bất động ở đó. Sau hai tiếng đồng hồ, anh khẽ mỉm cười, vung tay phải lên, một luồng sáng đỏ bay ra, đây là kiếm quang của anh, sử dụng kiếm lực của lửa thần hỗn mang.
Tay trái vung lên, một luồng sáng tím nổ tung, kiếm quang này sử dụng kiếm lực sấm sét.
Hai luồng kiếm quang một trái một phải, mỗi cái đều thể hiện ra uy lực siêu phàm, sấm sét nhanh chóng chuyển động trong bóng đêm, lửa thần đan thành lưới lửa, phong tỏa không gian xung quanh khiến cho mục tiêu không có chỗ thoát.
Luyện qua vài lần, lưới lửa và sấm chớp ngày càng được phối hợp chặt chẽ, hoàn hảo.
Trong đòn cuối cùng, một tia sét xuất hiện ở mọi hướng, còn lưới lửa cũng bao quanh mọi hướng. Uy lực của đòn tấn công này đủ để giết chết các thần tiên khá mạnh. Ngô Bình đặt tên cho thần thông kiếm đạo này là “Bát Hỏa Thần Lôi”.