Ngô Bình cau mày: “Tín ngưỡng của người bình thường thì sao đủ để tạo thành âm phủ được?”
Đường Thiên Hạc: “Chỉ có tín ngưỡng thì đương nhiên không thể, nhưng nếu có thêm cơ duyên thì lại rất dễ”.
Sau đó, ông ta đã giải thích cho Ngô Bình biết về sự ra đời của âm phủ.
Thì ra, trong vũ trụ bao la đã sinh ra rất nhiều sinh linh mạnh mẽ, trong đó có một sinh linh vô cùng mạnh, nó không có hình dạng, chỉ có trạng thái năng lượng và trôi nổi trong vũ trụ rất nhiều năm.
Bỗng một lần, khi nó đi ngang qua bầu trời của trái đất, vô tình đã tiếp xúc với một ý chí có liên quan đến âm phủ. Sau đó, một sợi dây liên kết thần kỳ đã được sinh ra, sinh linh kia đã hấp thu ý niệm của rất nhiều người, tuân theo suy nghĩ công bằng nhất của nhiều người, nó đã mở ra một thế giới trong hư không bằng một cách siêu phàm. Đó chính là cõi âm, hay còn được gọi là âm phủ.
Thực lực của sinh linh này mạnh hơn Đại La Kim Tiên nhiều, vì thế cõi âm mà nó mở ra còn bất tận hơn cả Tiên Giới.
Nghe xong, Ngô Bình hỏi: “Ông chính là sinh linh ấy à?”
Đường Thiên Hạc xua tay: “Tôi được tạo thành từ chí ý của tất cả mọi người, cậu có thể hiểu là tôi là sự hiển linh cho ý chí của chúng sinh”.
Ngô Bình: “Ông là diêm vương thì đến nhân gian làm gì? Hơn nữa còn trốn trong thân xác của Đường Thiên Hạc?”
Diêm vương nói: “Vì tôi phải trấn thủ ở đây”.
Ngô Bình: “Trấn thủ ở đây?”
Diêm vương: “Đúng thế, chắc cậu cũng cảm nhận được cơn động đất ban nãy rồi. Đó là vì đường của cõi âm sắp mở, đến lúc đó tất cả yêu ma quỷ quái sẽ xuống cõi âm tu hành”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Thì ra là coi âm sắp mở cửa”.
Diêm vương: “Tôi thủ ở đây là để chọn người đại diện”.
Ngô Bình hỏi: “Người đại diện gì?”
“Năm thứ nhất, chỉ có mười nghìn người được vào cõi âm. Ai được vào và vào khi nào sẽ do người đại diện mà tôi chọn quyết định”, ông ta đáp.
Ngô Bình: “Xuống sớm thì có lợi ích gì?”
Diêm vương: “Tôi đã nói rồi, cõi âm là do sinh linh siêu mạnh tạo ra, ở đó có rất nhiều thiên tài địa bảo. Ai xuống đầu tiên, sẽ lấy được bảo bối”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Ở đó cũng có bảo bối ư?”
“Đương nhiên”, Diêm vương nói: “Không những có, mà còn nhiều là đằng khác”.
Ngô Bình: “Tôi xuống được không?”
Diêm vương cười nói: “Được chứ”.
Ngô Bình: “Giờ ở dưới đấy chưa có ai à?”
“Có rồi, cõi âm mà con người tưởng tượng thế nào thì cõi âm thật là như thế”, ông ta nói.
Ngô Bình: “Nói thế là dưới đấy có đầu trâu mặt ngựa à?”
“Ừ”.
“Có 18 tầng địa ngục không?”
“Có”.
“Có Địa Tạng bồ tát không?”
“Có”.