Ngô Bình là kiếm chủ của Vô Lượng Kiếm Cung, tuy không quản lý nhưng nghe nói có việc xảy ra thì cũng hoảng hốt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhan Vũ Sương: “Nhà họ Tuyệt đứng đầu bảy thế gia có một vị thiên kiêu tên Tuyệt Thiên Thành, người này vì một chuyện nào đó mà xảy ra xung đột với đệ tử Vô Lượng Kiếm Các vào ba ngày trước, kết quả đệ tử của Vô Lượng Kiếm Các bị giết. Việc này khiến xung đột hai bên căng thẳng hơn, đệ tử của Vô Lượng Kiếm Các dẫn người bao vây nhà họ Tuyệt. Nhà họ Tuyệt cũng phái ra cao thủ, song phương đã giằng co vài ngày. Tuy hai bên đã cố kiềm chế nhưng e là việc này không dễ kết thúc!”
Ngô Bình không ngờ mới rời đi vài ngày mà kiếm cung lại xảy ra chuyện như thế, cậu nghĩ ngợi rồi hỏi: “Nhà họ Tuyệt và Vô Lượng Kiếm Cung trước đây có mâu thuẫn gì không?”
“Lão tổ nhà họ Tuyệt và Vô Lượng Kiếm Tôn năm xưa từng là đối thủ, xung đột tăng lên, mâu thuẫn hai bên khó có thể giải quyết”.
Ngô Bình: “Không thể giải quyết thì thôi!”
Nói chuyện với Nhan Vũ Sương vài câu, hai người tới đỉnh núi của nhà họ Tuyệt.
Người vừa tới, quả nhiên nhanh chóng thấy các tu sĩ của Vô Lượng Kiếm Cung đều có mặt, nhà họ Tuyệt cũng phải ra nhiều cao thủ toạ trấn, không khí căng thẳng.
Thấy Ngô Bình xuất hiện, mấy người Ngô Thanh Phong và Liễu Trường Uy lập tức tiến lên: “Cung chủ!”
Vẻ mặt Ngô Bình nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngô Thanh Phong cũng rất đau đầu: “Một đệ tử của Vô Lượng Kiếm Cung vô cớ bị Tuyệt Thiên Thành giết chết! Chúng ta yêu cầu nhà họ Tuyệt giao người ra, họ không chịu giao người mà còn sỉ nhục người ta ở cổng. Hừ, bọn họ rõ ràng cảm thấy sư tôn không ở nên mới dám ăn hiếp Vô Lượng Kiếm Cung như vậy!”
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh cảm thấy chúng ta chúng ta nên xử lý thế nào?”
Ngô Thanh Phong: “Mấy loại xung đột trong kiếm đường thế này thì hai bên thường phái người ra quyết đấu, bên thua phải đáp ứng mọi điều kiện của bên thắng. Nhưng vấn đề là nhà họ Tuyệt có một đệ tử Huyền Quang Tuyệt Thiên Tứ. Nếu chúng ta phái người xuất chiến, nhà họ Tuyệt nhất định sẽ phải tên kia ra!”
Ngô Bình nghe nói tới tên Tuyệt Thiên Tứ thì hỏi: “Tuyệt Thiên Tứ xuất quan rồi à?”
“Đúng vậy!”, Ngô Thanh Phong thở dài: “Vô Lượng Kiếm Cung bên tạm thời vẫn chưa có ai đối kháng được với Tuyệt Thiên Tứ. Nghe nói tu vi của hắn đã đạt tới bán bộ Đạo Cảnh, lĩnh ngộ được 1 chút đại đạo!”
Tuy thực lực của Ngô Bình rất mạnh, còn là đệ nhất kiếm bảng, thậm chí có được vương toạ kiếm đạo nhưng tu vi của cậu vẫn chưa cao lắm, bí cảnh đối đầu với bán bộ Đạo Cảnh thì gần như không có cơ hội thắng.
Cũng vì khí thế không bằng nên Vô Lượng Kiếm Cung mới bị động, chỉ có thể phái người tới dây dưa nhà họ Tuyệt.
“Chuyện thế này không có ai đứng ra điều giải sao?”, Ngô Bình hỏi.
Ngô Thanh Phong thở dài: “Người ta chỉ mong chúng ta đánh nhau thôi. Chí Tôn Kiếm Đường cũng không vững vàng kiến cố như thế, ai cũng có vấn đề của mình, trừ phi kiếm chủ mới giải quyết, bằng không tình hình này sẽ không thay đổi được!”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đi!”
Ngô Thanh Phong lắp bắp: “Cung chủ, việc này không phải đùa! Nếu bị thua thì sẽ mất mạng đấy!”
Ngô Bình nói: “Sư huynh đừng lo, dù tu vi ta không cao nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình!”
Thấy Ngô Bình kiến quyết, Ngô Thanh Phong nói: “Vậy được rồi cung chủ nhất định phải chú đấy!”
Sau đó anh ta lớn giọng nói về hướng nhà họ Tuyệt: “Tuyệt Quân, cứ tiếp tục như vậy không phải cách, giải quyết theo quy tắc cũ, dám không!”
Một bóng người đáp xuống cách đó xa.