Nhìn thấy chiếc nhẫn, Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt lên rồi cười nói: “Anh Bình, thật ra anh qua khảo hạch rồi đúng không?”
Ngô Bình: “Ừ, anh đã nhận được truyền thừa của chủ động, cũng đã nhận được hết tài nguyên của ông ấy”.
Hà Tử Trần mím môi cười: “Nếu thế thì mình cũng không nhất thiết phải giao chỗ đồ này cho nhà họ Thạch”.
Ngô Bình: “Động ấy cũng có phải của nhà họ đâu, sao có tư cách chiếm làm của riêng chứ? Anh làm vậy cũng vì không muốn gây xung đột với họ”.
Hà Tử Trần: “Đúng, trước kia động Kim Đỉnh là một nơi vô chủ, ai vào cũng được. Sau đó đã bị nhà họ Thạch độc chiếm và không cho n gi khác vào nữa”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, thầy luyện đan đó đã để lại những gì?”
Ngô Bình: “Về nhà rồi anh cho bọn em xem”.
Bọn họ quay về địa bàn của Hà Thị, Ngô Bình đã lấy huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh ra. Huy hiệu này vốn thuộc về thầy luyện đan kia, nhưng giờ thì là của Ngô Bình nên anh cũng đã có thân phận này.
Thật ra, trình độ luyện đan của anh còn cao hơn cấp Thất Tử Đỉnh này, nhưng anh chưa tiến hành kiểm tra thôi.
Không gian trong nhẫn rất lớn, bên trong chứa đầy linh dược. Toàn bộ linh dược đều bị phong ấn trong dược tinh và được đánh số theo thứ tự. Các dược tinh này chuyên dùng để phong ấn dược liệu, nhờ đó mới có thể giữ chúng cả chục nghìn năm.
Ngoài dược liệu ra thì còn có nhiều phù chú cùng một lượng lớn đan dược đã được luyện chế từ trước đó, Đương nhiên nhiều nhất trong số đó phải kể đến tiền với giá trị cao - tiền Đại Đạo.
Tiền Đại Đạo là tiền do cường giả Đạo cảnh luyện chế, bên trong phong ấn một sức mạnh đại đạo nào đó. Trên thị trường có rất nhiều loại tiền Đạo thông dụng, nhưng sức mua thì giống nhau.
Tuy nhiên, một đồng tiền Đại Đạo có thể đổi được 20 nghìn đồng tiền Tiên, trong chiếc nhẫn này có 10 nghìn tỷ tiền Đại Đạo, đổi sang tiền Tiên thì đúng là nhiều không đếm hết.
Nhưng thứ thu hút Ngô Bình nhất lại là một chiếc quan tài thuỷ tinh, có một cô gái đang nằm bên trong, toàn thân đều trong suốt. Rõ ràng cô ấy chính là con gái của thầy luyện đan Kim Đỉnh kia, cũng là người mà Ngô Bình cần cứu chữa.
Lúc này, Hà Tử Trần đã sai người tung tin thứ ba ra, hiện giờ Ngô Bình đã là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh.
Tin vừa tung ra, cuối cùng nhà họ Hà đã không thể ngồi yên được nữa, đầu tiên là chủ của các chi đến tìm Hà Tử Trần. Không lâu sau, nhà của Hà Tử Trần đã đông kín người.
Ngô Bình đã đưa trước một ít Thiên Tư Đan, Vạn Pháp Đan cho Hà Tử Trần, còn anh thì tiếp tục luyện chế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan trong phòng.
Một ông lão cất tiếng hỏi: “Tử Trần, Ngô công tử đâu?”
Hà Tử Trần: “Anh ấy đang luyện đan cho tôi, chỗ đan dược này đều do anh ấy luyện chế. Mọi người nhìn đi, đây là đan dược mà chúng ta hay đặt mua của Tử Đỉnh Môn. Xưa nay, họ chỉ bán cho chúng ta đan dược tam phẩm thôi, đã thế còn hạn chế số lượng. Lúc mình cần nhiều thì chỉ có thể mua đan dược tứ phẩm của họ”.
Mọi người đều gật gù: “Đúng thế, nghe nói tam phẩm cũng bán đắt hàng lắm, nhiều thế lực còn trả nhiều tiền để mua đấy. Họ có thể bán cho mình nhiều như vậy cũng là tốt lắm rồi”.
Hà Tử Trần: “Nhưng đan dược mà Ngô công tử bán cho chúng ta là Thiên Tư Đan nhất phẩm”.
“Cái gì? Nhất phẩm?”, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đừng nói là nhất phẩm, đến nhị phẩm họ còn chưa thấy bao giờ kìa. Vì đan dược mà có cấp cao
như thế thì chắc chắn Tử Đỉnh Môn sẽ giữ lại cho đệ tử nhà mình dùng hoặc bán đấu giá.