Ngô Bình, Long Thanh Khâm và Liễu Duyên chia nhau đứng ở ba vị trí để bảo vệ cô ta.
Không lâu sau, có một đám mây đen cực lớn đã che lấp cả bầu trời. Sau đó như có tiếng ma quỷ gào khóc truyền từ phía xa đến.
Âm thanh này xuất hiện ở khắp mọi nơi, sau đó tiến vào thần hồn của Thiên chủ Thanh Tuyết, khiến cô ta rất nhức đầu.
Đột nhiên có tiếng thiền kinh vang lên, đó là Ngô Bình đang thi triển Bàn Nhược Thiền Công, để áp chế những âm thanh của tà môn mạt đạo.
Bấy giờ, Thiên chủ Thanh Tuyết mới uống một viên Âm Dương Đại Tiềm Năng Đan để bắt đầu vượt cảnh giới.
Ngô Bình nhìn thấy cô ta không ngừng tích tụ sức mạnh trong cơ thể.
Một phút, mười phút, ba mươi phút, Thiên chủ Thanh Tuyết vẫn ngồi im bất động. Nhưng thật ra cơ thể cô ta hiện giờ đang có sự thay đổi rất lớn.
Đột nhiên có một cái móng vuốt khổng lồ màu đen có đầy vẩy bay tới, phía sau nó là một bóng đen to lớn lúc ẩn lúc hiện.
“Biến!”
Liễu Duyên hừ một tiếng rồi hô lên, một bàn tay phật màu vàng đã chặn cái móng vuốt ấy lại, hai bên va chạm với nhau trên không trung.
Tiếp đó, lại có một đường kiếm bay từ đâu tới với sát khí ngất trời.
Long Thanh Khâm hét lên rồi biến ra một cái móng rồng với long uy đáng sợ để cản đường kiếm ấy lại.
Phía Nam lại vang lên tiếng trống, mỗi tiếng trống như đang đập vào tim người ta, khiến ai cũng muốn phát điên.
Ngô Bình híp mắt lại, sau đó dốc toàn lực thi triển thần bùa Thái Ất rồi hét lên: “Phá!”
Ngay sau đó đã có một đường kiếm còn sáng hơn ánh mặt trời dài cả chục nghìn mét đã bay về phía Nam. Đường chém này vượt qua cả nghìn cây số để chém tới một hòn đảo ở Nam Hải.
Lúc này, có một ông lão không rõ theo đạo nào đang ở đây. Ông ta mặc quần áo rách rưới, cổ treo đầy đầu lâu khô, trước mặt ông ta có một cái trống đang bay lơ lửng, ông ta đang tung từng cú đấm vào mặt trống.
Đột nhiên có một đường kiếm bay tới, ông lão vội né đi, nhưng cái trống đã bị đường chém bổ làm đôi.
Ông ta thở dài nói: “Thôi xong”, dứt lời, ông ta lâp tức biến mất.
Tiếp đó, lại có một đám mây đỏ bay từ phía Bắc tới, trên đó là vô vàn các con mắt màu đỏ đẫm máu, đảm bảo ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
Các con mắt này toả ra ánh sáng đỏ rồi chiếu xuống người Thiên chủ Thanh Tuyết.
Đúng lúc này, đại thần Côn Ngô đã bùng nổ, một bàn tay to lớn chộp lên không trung, đập tan đám mây đó, thậm chí còn cào một mảng lớn xuống dưới.
Đám mây vang lên tiếng hét chói tai, sau đó tan biến.
Đại thần Côn Ngô cào một mảng mấy xuống rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành, ăn xong ông ấy cười phá lên khoái chí.
Kể ra thì chậm, nhưng thực chất mọi chuyện diễn ra rất nhanh.
Uỳnh!
Đột nhiên có một luồng khí tức đặc biệt vây quanh người Thiên chủ Thanh Tuyết, khiến Ngô Bình được phen kinh ngạc.