Gã thanh niên đánh giá Ngô Bình một lượt rồi cười lạnh hỏi: “Anh chính là con rể Nhậm Thiên Thắng? Đến đúng lúc lắm, bố vợ anh chơi không nổi thì anh vào thay đi”.
“Đoàng!”
Gã thanh niên chưa nói hết câu thì đã bị anh ấn đầu đập xuống đất. Tu vi của anh ta không thấp, là Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương, nhưng bị đập đầu xong thì đầu ong ong, vỡ cả mặt, răng thì rụng hết.
Ngô Bình túm đầu gã nhấc lên. Lúc này mặt gã đã nát bét, máu tươi chảy không ngừng.
“Muốn cược à, đương nhiên là được”.
Xung quanh sát khí bắt đầu xuất hiện, bọn chúng là vệ sĩ của gã thanh niên, tu vi khá cao.
“Quỳ xuống!”, Ngô Bình ra lệnh.
“Đoàng!”
Bốn cao thủ kia quỳ rạp xuống đất, trên mặt là sự kinh hãi không thể làm trái lời Ngô Bình. Lẽ nào anh là Thiên Tiên?
Gã thanh niên sợ quá, lắp bắp: “Thượng tiên, tôi là Vũ Lợi, anh trai tôi là Vũ Thiên Đô. Anh ấy là đệ tử tinh anh của Vạn Kiếm Môn”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên. Vũ Thiên Đô? Đây là em trai anh ta?
Vũ Thiên Đô vốn từng là thiên tài của kiếm phái Thục Sơn. Nhưng về sau, Ngô Bình xuất hiện khiến anh ta bị áp lực nên phản môn phái bỏ đi, gia nhập Vạn Kiếm Môn.
Ngô Bình không ngờ lại đụng phải em trai anh ta ở đây.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi đáp: “Tôi biết Vũ Thiên Đô, lúc ở kiếm phái Thục Sơn anh ta sợ tôi bên mới trốn tới Tiên Giới”.
Vũ Lợi sững người, sợ? Sau đó gã như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Anh chính là thiên tài mới của kiếm phái Thục Sơn?”
Ngô Bình lại ấn đầu gã xuống đất rồi hỏi Nhậm Thiên Thắng đang đứng như trời trồng: “Bác trai, tại sao hắn ta lại gây rắc rối cho bác?”
Nhậm Thiên Thắng đáp: “Thiên hạ đại loạn, bác thấy nhiều người không có cơm ăn áo mặc rất đáng thương nên mới dùng tiền con cho để giúp đỡ họ. Một thời gian trước thì Vũ Lợi này tìm tới hỏi bác có muốn cược vài ván không. Đương nhiên bác từ chối nhưng hắn ta cứ như hung thần khiến bác sợ quá. Sau cùng vẫn phải chiều theo hắn mấy lần nhưng thua không nhiều. Hôm nay hắn đột nhiên uy hiếp bác, bắt đem nhiều tiền tới nếu không sẽ giết bác”.
Ngô Bình: “Nói như vậy thì chính là muốn ăn cướp rồi”.
Nhậm Thiên Thắng gật đầu: “Đúng là như vậy”.
Ngô Bình lại nhấc đầu Vũ Lợi lên rồi nói: “Tại sao lại làm vậy, sao không cướp luôn đi cho nhanh?”
Vũ Lợi mặt khổ sở đáp: “Cướp tiền là phạm pháp, anh tôi không cho làm vậy”.
Ngô Bình: “Vậy được, để tôi chơi cùng cậu mấy ván”.
Anh lôi Vũ Lợi ra chỗ bàn cược, nói: “Cược đoán lớn nhỏ đi. Ai to hơn thì người đó thắng”.
Vũ Lợi biết mình đã chọc vào tổ kiến lửa, nói: “Anh Ngô, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi một lần có được không?”