Bạch Băng mở cửa phòng, mặt lạnh tanh hỏi: "Anh đến làm gì?"
Đã rất lâu không gặp, giờ nhìn thấy Bạch Băng, Mã Tuấn Kiệt không khỏi sững người vì sắc đẹp của cô. Gã nhìn cô không rời mắt, nói: "Băng, anh nhớ em".
Bạch Băng né khỏi lối vào, Mã Tuấn Kiệt cười rồi đưa theo tay vệ sĩ vào phòng.
Bạch Băng thấy tay vệ sĩ cũng theo vào thì lạnh lùng hỏi: "Anh ta là ai?"
Mã Tuấn Kiệt cười đáp: "Là lái xe của anh, anh ấy khát nước nên muốn vào xin cốc nước".
Bạch Băng cười lạnh, đóng cửa phòng lại.
Mã Tuấn Kiệt quay lại định nói gì đó nhưng nụ cười trên môi gã chợt tắt ngấm. Gã giận dữ hỏi: "Cậu là ai?"
Không biết từ lúc nào, Ngô Bình đã lù lù xuất hiện ở cửa. Anh cười đáp: "Mã Tuấn Kiệt, tôi đợi anh lâu rồi".
Mã Tuấn Kiệt: "Đúng là chán sống rồi!"
Dứt lời, tay vệ sĩ đằng sau gã đi về phía Ngô Bình. Thế nhưng, khi còn cách Ngô Bình chừng năm bước thì tay vệ sĩ đột nhiên khựng lại.
Mã Tuấn Kiệt đứng đằng sau thấy tay vệ sĩ đứng lại thì giận dữ quát: "Anh làm gì vậy?"
Tay vệ sĩ không đáp, toàn thân anh ta đang run rẩy, mồ hôi túa ra như tắm, hai mắt mở trừng trừng nhìn Ngô Bình. Năm phút sau, anh ta mới run rẩy hỏi: "Cậu là đại tông sư sao?"
Ngô Bình điềm nhiên đáp: "Có mắt nhìn đấy, lên cảnh giới Thần bao lâu rồi?"
Đối phương nuốt nước bọt, đáp: "Thưa tông sư, đã ba năm rồi ạ".
Ngô Bình đáp: "Thôi anh đi đi".
Đối phương cúi đầu hành lễ: "Tạ ơn tông sư! Tôi tên là Tạ Cuồng. Nếu sau này tông sư có việc cần dùng đến tôi xin cứ gọi vào số điện thoại này".
Nói rồi tay vệ sĩ đưa ra một tấm danh thiếp, dùng hai tay đặt trên bàn, sau đó cúi gập người, lui ra ngoài.
Mã Tuấn Kiệt sững sờ, gã run run hỏi: "Cậu là đại tông sư?"
Mã Tuấn Kiệt hiểu biết khá rộng nên đương nhiên hiểu được thế nào là một đại tông sư. Đó là một nhân vật có cảnh giới tu vi vô cùng cao thâm, hơn đứt tay vệ sĩ của gã!
Ngô Bình: "Mã Tuấn Kiệt, tôi là tổ trưởng tổ chuyên án của Bộ Công an, tên là Ngô Bình. Tôi tới điều tra vụ án của anh".
Mã Tuấn Kiệt kinh ngạc: "Nói láo! Tôi đâu có liên quan đến vụ án nào kia chứ!"
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Anh trong lúc ở nước ngoài đã lừa tiền của rất nhiều nạn nhân trong nước. Giờ là lúc anh trả giá cho những hành động của mình!"
Mã Tuấn Kiệt giận dữ đáp: "Toàn những lời nhảm nhí, cái gì mà lừa đảo, tôi nghe chẳng hiểu gì hết!"
Ngô Bình cười lạnh: "Anh có chối thế nào cũng vô ích! Giờ không ai cứu được anh đâu!"
Dứt lời, Ngô Bình ra tay nhanh như chớp, điểm vào huyệt trên người Mã Tuấn Kiệt. Mã Tuấn Kiệt cứng đơ người, không thể cử động.
"Cậu muốn làm gì hả?", mặt gã biến sắc, hỏi bằng giọng run rẩy.
Ngô Bình đáp: "Đừng sợ, tôi không giết anh đâu mà lo".
Nói rồi, anh thổi bột thôi miên vào mũi Mã Tuấn Kiệt, sau đó niệm một đoạn chú gì đó. Mã Tuấn Kiệt không có tu vi, ý thức lập tức trở nên mơ hồi, hoàn toàn bị thuật thôi miên khống chế.
"Mã Tuấn Kiệt, anh ở nước ngoài hai năm. Trong thời gian đó đã lừa đảo bao nhiêu người qua mạng? Lừa được bao nhiêu tiền?"