Ngô Bình cười lạnh: “Không nhận ra tôi à?”
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Chúng tôi chưa gặp giáo chủ bao giờ”.
Ngô Bình: “Cách đây không lâu, hội Kim Long đã cho người đến giết tôi, các người có biết chuyện này không?”
Mấy người đó tái mặt, giết giáo chủ Hắc Thiên ư? Ai làm vậy?
Ngô Bình có thể đoán là họ không biết chuyện này, xem ra họ có cấp bậc không cao không hội Kim Long.
Anh hỏi: “Long chủ hiện giờ ở Kim Long là ai?”
Một người đáp: “Là Hoàng Phủ Hằng”.
Ngô Bình chợt nhớ ra Hoàng Phủ Hằng là thủ lĩnh của Thần Võ Ti, lần trước anh mới dạy cho người này một bài học.
Anh nói: “Về bảo với Hoàng Phủ Hằng là tôi sẽ đến tìm đấy!”
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói gì, chỉ biết gật đầu vâng dạ.
Bọn họ ngồi thêm một lát rồi cũng đứng dậy xin ra về, còn lại đều là thế lực của nước Ngô Ca.
Sihanouk ngạc nhiên, không ngờ thế lực của Hắc Thiên Giáo lại mạnh như thế, có thể đuổi hết các thế lực lớn, khác đi, điều này khiến ông ấy thầm bái phục Ngô Bình.
“Giáo chủ Ngô, tôi có một yêu cầu thế này”, Sihanouk nói.
Ngô Bình mỉm cười hỏi: “Bệ hạ có gì căn dặn?”
Sihanouk: “Tôi muốn mời giáo chủ làm quốc sư của nước Ngô Ca”.
Quốc sư thường là vị trí thường dành cho nhân sĩ tu hành, vì đây là một chức vụ rất cao, lời mời của Sihanouk khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên.
Anh chưa kịp trả lời thì đã có một tốp vệ sĩ đi từ ngoài vào, họ vây quanh một người đàn ông mặc quân trang, trên áo người này đính đầy huân chương, đó chính là tướng quân Hồng Kim.
Hồng Kim cười nói: “Ngô Ca chưa từng có chức vụ quốc sư, bệ hạ có tuổi nên lú lẫn rồi”.
Nghe thấy thế, Sihanouk lập tức nhăn mặt, Hồng Kim nằm trong tay quân đội nhiều năm nên giờ có quyền hạn rất lớn, hoàn toàn không coi một quốc vương như ông ấy ra gì.
Hồng Kim có dáng người không cao, ông ta có một nửa dòng máu Viêm Long. Ông ta nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu chính là giáo chủ của Hắc Thiên Giáo à?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Hồng Kim cười lớn nói: “Tôi khinh nhất là mấy thứ thần thần quỷ quỷ của mấy người đó”.
“Hỗn láo!”, nhóm Mông Trạch nổi giận, phóng các thần niệm về phía Hồng Kim.
Song điều khiến họ ngạc nhiên là, thần niệm của họ không thể làm gì ông ta được.
Hồng Kim cười khẩy nói: “Không làm gì được bổn