Ngô Bình nhìn thoáng qua, chỉ thấy ngọn núi được bảo vệ bởi một lớp năng lượng màu tím đậm, là một trận pháp cực kỳ mạnh, muốn phá vỡ nó thì thì phải có tu vi tối thiểu là Thần Thông đỉnh cao, thậm chí là tu vi của Đạo Cảnh mới có thể làm được.
Ngô Bình hỏi ông ta: “Lệnh kiếm Chí Tôn mà ông nói khác với lệnh kiếm thường sao?”
Tu sĩ đồ đen nhướng mày: “Đương nhiên, chỉ có những vị khách quý nhất mới có được lệnh kiếm Chí Tôn thôi, không chỉ phổ biến ở Cửu Lâu, hơn nữa còn dựa vào lệnh kiếm này, người có được nó cũng không bị hạn chế. Quan trọng nhất là có được lệnh kiếm này thì có thể tiếp khách trong sân viện cao quý nhất”.
Tần Cự Phong cũng không ngờ lại phiền phức như thế, anh ta nói: “Sư huynh, đối phương cố ý làm khó chúng ta”.
Ngô Bình nói: “Có lẽ người ta nghĩ nếu chúng ta không vào được Quân Tử Lâu thì không cần bàn bạc”.
Tần Cự Phong cười khổ: “Không ngờ đối phương còn có chiêu này”.
“Bình thường thôi”, Ngô Bình nói: “Chỉ có thực lực nhất định, người ta mới tôn trọng anh”.
Sau đó cậu nói với tu sĩ áo đen: “Một khi tôi ra tay, đồ vật trên đỉnh núi rất dễ bị đánh hỏng, ông có chắc tôi có thể ra tay không?”
Tu sĩ đồ đen vui vẻ: “Cậu yên tâm, cho dù cậu một tay san bằng nó, Quân Tử Lâu bọn tôi cũng sẽ không bắt cậu đền tiền”.
Các tu sĩ xung quanh đều nhìn Ngô Bình như đang nhìn trò cười, vì họ biết không thể phá được trận pháp bảo vệ núi, cho dù tất cả mọi người ở đây hợp sức lại cũng không thể phá được.
Thế là một tu sĩ có râu cười nhạo cậu: “Tôi nói này anh bạn, cậu vẫn nên xếp hàng chờ như bọn tôi, đừng rước nhục vào thân”.
“Đúng thế đấy cậu ạ”, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi cũng khuyên Ngô Bình: “Trận pháp bảo vệ núi có khả năng phản công, nhưng đừng để mình bị thương”.
“Ha ha, khuyên cậu ta làm gì? Trên đời này có rất nhiều người không biết tự lượng sức mình, quản được sao?”
Ngô Bình mặc kệ đám người này, cậu nói: “Không cần đền thì được”.
Nói rồi cậu giơ tay cầm một thanh kiếm lên.
Thanh kiếm vừa giơ lên, bướm ma Thái Cổ cùng nhau nhảy múa, đồng thời hư ảnh của ba thanh kiếm lớn xuất hiện sau lưng cậu. Đúng thế, cậu chỉ dùng ba kiếm Trọng Sơn, cộng thêm sức mạnh của bướm ma Thái Cổ. Dù sao trước kia cậu cũng chưa từng sử dụng, phải xem hiệu quả đòn đầu tiên trước.
Chỉ nhìn thấy một tia kiếm quang, rực rỡ như cầu vồng, thoáng chốc bay ra xa mấy ngàn mét, biến thành một luồng kiếm khí chấn động, chém mạnh về phía đỉnh núi.
Sấm chớp dày đặc bao quanh kiếm khí, gió gào thét, hư không sụp đổ, vạn vật xung quanh đều im lặng.
Tất cả tu sĩ đều ngạc nhiên há hốc mồm, nhìn chằm chằm kiếm khí đó.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, hệt như hàng triệu tấn nhiên liệu nổ tung, phóng ra năng lượng đáng sợ, tử khí dày đặc thoáng chốc bị phân tán, để lộ ra tấm chắn năng lượng trong suốt bảo vệ ngọn núi, nhưng tấm chắn năng lượng đó không thể giữ vững được một phần mười giây đã sụp xuống.
Cũng may Ngô Bình có thể thu phóng tự nhiên, đại trận vừa bị phá, cậu lập tức thu lại sức mạnh còn thừa, kiếm quang biến mất.
Vẻ khinh thường của hai tu sĩ gác cổng biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc đến tột cùng.
Một tia sáng từ trên trời rơi xuống, một bóng người bay ra từ trong Quân Tử Lâu, đáp thẳng vào trước mặt Ngô Bình, người đàn ông này mặc đồ trắng, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, có khí chất thư sinh.
Mặt hắn tròn, mũi cao, mày kiếm, là một người đàn ông đẹp trai cổ điển.
Người đàn ông đồ trắng siết chặt nắm đấm về phía Ngô Bình, cười nói: “Tôi là chủ của Quân Tử Lâu, Phương Quân Tử. Anh phá đại trận bảo vệ núi của tôi chỉ trong một nhát kiếm, theo quy tắc có thể lấy được lệnh kiếm Chí Tôn”.
Nói rồi hai tay hắn đưa một thanh kiếm nhỏ màu vàng cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy, khẽ gật đầu: “Ngại quá, phá vỡ đại trận của anh rồi”.
Phương Quân Tử bật cười: “Chuyện nhỏ, không đáng”.
Sau đó hắn nhìn hai người gác cổng, người gác cổng biến sắc, đều quỳ xuống, đồng thanh nói: “Xin cậu thứ tội”.
Ngô Bình nói: “Không sao, các ông chỉ làm theo quy định thôi”.