Kiếm khí tung hoành, cương thi lần lượt bị chém chết, thêm nhiều thi khí Huyền Kim bị cây báu Ngọc Thanh hấp thụ.
Chẳng mấy chốc, cây báu đã mọc quả thần Ngọc Thanh màu vàng.
Khi cương thi cuối cùng bị giết, Ngô Bình hái quả thần màu vàng xuống rồi nuốt vào bụng.
Lúc này, một cương thi quái vật xuất hiện. Nó có tám chân, sáu tay, đi như bay, trong mỗi tay đều có thủ ấn.
Hạo Thiên Giới nói: “Đây là Thi vương Huyền Kim. Cẩn thận”.
Thể lực tức tốc phục hồi. Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng, vẫy tay một cái, ánh kiếm rợp trời chém về phía trước.
Thi vương gầm lên, sáu tấm khiên thi khí khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt, chặn ánh kiếm lại.
Nhưng ánh kiếm của Ngô Bình quá mạnh. Đòn này đã khiến hai tấm khiên bị nứt.
Anh lạnh giọng: “Cũng giỏi đỡ đòn đấy. Để ta xem ngươi chống cự được bao lâu!”
“Phá ra!”
Lần này, anh đã bổ trợ thêm Phá Thiên Quyết, chém một kiếm Phá Thiên.
“Ầm!”
Sáu tấm khiên thi khí đồng loạt nổ tung. Thi vương bị nổ tan tành, một viên thi đan khổng lồ bay ra, bên trên chi chít phù văn.
Nó rất kiên cố, kiếm Phá Thiên cũng không làm vỡ được nó.
Ánh kiếm bao bọc thi đan, rơi vào tay anh.
Anh nhìn viên thi đan, phát hiện kết cấu trong thi đan rất kỳ diệu. Bên trong có động thiên!
Thế là anh ném thi đan vào dưới cây báu. Ngay khi rễ cây báu di chuyển, thi đan liền vỡ vụn, thi khí được giải phóng ra đều bị nó hấp thụ.
Cây báu Ngọc Thanh lại mọc quả thần màu vàng. Ngô Bình hái nó xuống, tiếp tục đi vào sâu Thi giới.
Càng đi tiếp, anh càng cảm nhận được uy lực áp chế từ Thi Hoàng. Không lâu sau, anh thấy một ngọn núi thi thể được hình thành từ hài cốt chất đống. Núi cao mấy nghìn mét, được hợp thành từng những thi thể.
Điều khiến người ta kinh ngạc là mỗi thi thể đều cử động được, còn đảo mắt, nhìn chằm chằm vào người mới đến, Ngô Bình.
Ngồi trên đỉnh núi là một người đàn ông có dung mạo rất đẹp, mặc áo trắng với mái tóc trắng. Người này nhắm mắt, không động đậy.
Ngô Bình thở dài, bèn hỏi: “Hạo Thiên Giới, đây chính là Thi Hoàng à?”
Hạo Thiên Giới đáp: “Đúng, đó chính là Thi Hoàng!”
Ngô Bình hỏi: “Năng lực của Thi Hoàng e là ở cấp Thần Tiên. Làm sao ta đấu lại?”
Hạo Thiên Giới nói: “Không nhất định phải ra tay, ngươi trộm thi phách là được”.
Ngô Bình muốn mắng người. Trộm đồ ngay trước mặt cao thủ thế này là chuyện bất khả thi.
Thế là anh hắng giọng rồi nói: “Chào Thi Hoàng”.
Ngô Bình vừa lên tiếng, người đàn ông điển trai kia đã mở mắt ra. Người đó có mắt vàng, không có đồng tử, uy lực đáng sợ khiến Ngô Bình run rẩy, suýt nữa không đứng vững.
“Có thể đi đến trước mặt ta, cậu rất mạnh”, Thi Hoàng cất lời, không ngờ giọng nói rất êm tai.