Ngô Bình hỏi cách sử dụng, anh vừa thúc giục, da người đã bị luyện hóa. Ngay sau đó da người dính chặt vào bề ngoài cơ thể anh, vẻ ngoài của anh lập tức thay đổi.
Không chỉ là vẻ ngoài, trạng thái mạng sống, số mệnh, khí chật v.v mà da người này thể hiện ra ngoài đều là một trạng thái khác.
Ngô Bình vui mừng: “Bảo vật hay đấy, cảm ơn nhé”.
Thanh Tuyết: “Tôi khuyên cậu, sau cảnh giới Long Môn thì đừng chậm trễ nữa, với tu vi hiện tại của cậu, trở thành Long Môn không hề khó”.
Ngô Bình: “Ừ, sau Long Môn, tôi phải đến núi Hỗn Độn cứu bố trước”.
Nói chuyện với Thanh Tuyết một lúc, Ngô Bình bèn mở Động Thiên của Vu Đạo ra.
Dược Tổ, Huyết Tổ, Vu Tổ, Động Thiên của ba cái này cùng tồn tại, vì chỉ họ phát hiện ba thứ này kết hợp có thể trở thành thái cổ chân nhân thật sự. Trên thực tế, hiện giờ Ngô Bình đã vô cùng gần với mức thái cổ chân nhân năm thế hệ.
Bây giờ anh quyết định mở Động Thiên của Vu Đạo.
Sau khi Động Thiên được mở ra, anh gọi Lý Nguyên Tượng từ điện đường Cực Võ ra nói: “Hỉ Bảo, theo bố đến một nơi, nơi đó mới hợp với con”.
Anh không nói nhiều, kéo Lý Nguyên Tượng đi vào Vu Tổ Động Thiên.
Trong Vu Tổ Động Thiên, bầu trời toàn là màu xanh đen, tia sáng u ám. Anh vừa xuất hiện, một hư ảnh cực lớn xuất hiện giữa không trung.
Đây là một ông lão đồ đen, gương mặt đen kịt, nhìn không rõ, chỉ có đôi con ngươi màu đỏ tím nhìn chằm chằm hai người.
“Đồ đệ, cuối cùng con cũng đến rồi. Thiên Huyết Kinh của con đã đạt đến cảnh giới Tổ Huyết chưa? Xem ra ta đã vượt qua lão già Thiên Huyết rồi”.
Ngô Bình: “Tiền bối là Vu Tổ sao?”
Ông lão: “Ta là Vu Tổ, con nên gọi ta là sư tôn mới đúng. Ba chúng ta trao đổi tin tức, ta đã mong mỏi con đến từ lâu rồi”.
Ngô Bình: “Lý Huyền Bình chào sư tôn”.
Vu Tổ: “Tốt lắm, Vu Đạo chúng ta vẫn luôn bị một tu sĩ Tiên Đạo đuổi giết, kế tiếp không có người, sự xuất hiện con cho ta nhìn thấy hy vọng. Đứa nhỏ bên cạnh con này có lai lịch gì? Ta cảm nhận được khí tức nó rất thân thiết”.
Ngô Bình không giấu giếm nói lai lịch của Hỉ Bảo.
Vu Tổ thở dài: “Xem ra nó là Vu tử rồi”.
Ngô Bình: “Vu tử?”
Vu Tổ: “Năm đó mười hai Vu Tổ, tám trăm Vu Thánh thi triển trận pháp vô song nuôi dưỡng một thai nhi, nó tiếp nhận lời chúc phúc chí tôn của Vu Đạo. Ta cứ rằng Vu tử đã mất tích rồi, không ngờ được con tìm được, xem ra mọi thứ đều là ý trời”.
Ngô Bình: “Hỉ Bảo là Vu thể chí tôn nên con dẫn nó vào để tiếp nhận truyền thừa Vu Đạo”.
Vu Tổ: “Cũng tốt, con là đệ tử của ta nên nó xem như là cháu ta. Ha ha, mua một tặng một, ta xem kiếm được hời rồi. Nhưng nó khác con, ta muốn để nó đến chỗ ta tu luyện, con đồng ý chứ?”
Ngô Bình hỏi Lý Nguyên Tượng: “Hỉ Bảo, con đi theo sư tổ tu luyện trở nên mạnh hơn, thế nào?”
Thật ra Lý Nguyên tượng không muốn rời xa Ngô Bình, nhưng bây giờ cậu bé dần lớn lên, đã hiểu được sự quan trọng của thực lực. Cậu bé muốn sau này có thể bảo vệ người nhà, vậy thì phải có thực lực mạnh.
Nghĩ thông suốt điều này, cậu bé gật đầu: “Bố, con muốn đi”.
Ngô Bình vỗ vai cậu bé: “Mong con mau chóng vượt qua bố”.