Chuyện đã đến nước này, Trương Tư lộ không thể không bàn đối sách ứng phó với mọi người.
Viên Phấn có thân hình cao ráo, vẻ ngoài rất đẹp trai, giống với Viên Khắc Định khi còn trẻ, anh ta rất được Trương Tư Lộ xem trọng, anh ta nói: “Mẹ, đó chẳng qua chỉ là mấy lời nói ngông cuồng đối phương, chúng ta đừng xem là thật”.
Trương Tư Lộ: “Con không hiểu đâu. Những người chúng ta mời đến đều là cao thủ, nếu ngay cả họ cũng thất bại, chứng tỏ người bên cạnh Dương Thanh Ngâm không dễ đối phó. Phải được xử lý gọn gàng chuyện này, nếu không sẽ để lại hậu họa lớn”.
Viên Khắc Mẫn nói: “Chị dâu, em đã mời cao thủ võ thuật ở Giang Bắc – Tôn Đấu Huyền đến rồi, mặc kệ đối phương có lai lịch gì, em đảm bảo sẽ khiến cậu ta đến được nhưng không đường về”.
Sở dĩ Viên Khắc Mẫn có thể trở thành người có thực quyền là vì ông ta rất nghe lời Trương Tư Lộ, Trương Tư Lộ nói gì, ông ta đều làm cái đó.
Trương Tư Lộ rất hài lòng với sự chuẩn bị của Viên Khắc Mẫn, nói: “Khắc Mẫn, chỉ một Tôn Đấu Huyền vẫn không đủ”.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nãy giờ ngồi trong một góc không bắt mắt, lúc này mới lên tiếng: “Chị, em còn mời tiên sư Lư đến nữa”.
Người này là em ruột của Trương Tư Lộ, tên là Trương Dịch.
Trương Tư Lộ khẽ gật đầu: “Nghe nói tiên sư Lư đã là cường giả Bí Cảnh, có ông ấy thì lần này đánh địch mới có thể bình an vô sự”.
Trương Dịch: “Tiên sư Lư đến ngay thôi”.
Ở một mái đình cách biệt thự Lâm Giang mười cây số, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm xuất hiện. Trên đường đi, hai mắt Dương Thanh Ngâm không nhìn thấy gì, đến khi nhìn rõ mọi thứ thì mới nhận ra mình đã ở một nơi xa lạ.
Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Bình, đây là đâu?”
Ngô Bình cười nói: “Nơi này cách biệt thự Lâm Giang không xa, chúng ta gọi xem sang đó”.
Dương Thanh Ngâm nhớ Ngô Bình bảo cô ấy nhắm mắt lại, cảm giác không lâu sau đã đến được Giang Bắc.
Cô ấy khó hiểu hỏi: “Tiểu Bình, chúng ta đến đây bằng cách nào thế?”
Ngô Bình: “Dì đừng ngạc nhiên đến thế, đây là bản lĩnh của người tu hành”.
Lúc này, một chiếc xe thương vụ chạy nhanh đến, Ngô Bình vẫy tay gọi xe. Trên xe là một cô gái trẻ, trông có vẻ chỉ khoảng ngoài hai mươi, dung mạo xinh đẹp.
Biển số chiếc xe này rất đặc biệt, người Giang Bắc vừa nhìn đã có thể nhận ra chiếc xe này là xe của nhà họ Viên. Không ngờ lúc này lại có người vẫy tay bảo họ dừng lại.
Tài xế mặc kệ, người phụ nữ lại nói: “Dừng lại một chút”.
Chiếc xe vượt qua hai người Ngô Bình mười mấy mét, sau đó từ từ dừng lại.
Ngô Bình kéo Dương Thanh Ngâm đi đến, cười hỏi: “Có thể cho quá giang một chút không?”
Người phụ nữ trong xe mặc một chiếc áo khoác trắng, bên dưới là một bộ lễ phục trễ vai, đôi mắt xinh đẹp nhìn Ngô Bình từ trên xuống dưới, cảm thấy cậu cao lớn đẹp trai, trên người lại có khí chất phi thường.
“Cậu muốn đi đâu?”, người phụ nữ hỏi.
Ngô Bình: “Chúng tôi đến biệt thự Lâm Giang”.
Người phụ nữ hơi ngạc nhiên: “Cậu muốn đến nhà họ Viên ở biệt thự Lâm Giang?”
Ngô Bình: “Đúng thế, có tiện cho chúng tôi đi một đoạn không?”
Người phụ nữ suy ngẫm vài giây rồi hỏi: “Cậu đến nhà họ Viên làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Đến thăm”.
Người phụ nữ nói: “Hai người lên xe đi”.