Watanabe cúi người chào Ngô Bình rồi nói: “Giáo chủ Ngô, nghe danh đã lâu”.
Ngô Bình: “Ông biết tôi à?”
Watanabe: “Vì cậu quá nổi tiếng”.
Ngô Bình sầm mặt: “Nếu ông đã biết tôi thì sao vẫn dám ngồi đối diện?”
Watanabe: “Tôi không được ngồi đây ư?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông chưa đủ trình để ngồi ngang hàng với tôi, biến đi!”
Norodom ngẩn ra, thầm thấy vị giáo chủ của Hắc Thiên Giao rất ngông nghênh, dám quát tháo cả Thần chủ của Đông Doanh.
Watanabe lạnh mặt nói: “Giáo chủ Ngô, tôi biết cậu giỏi, nhưng thái độ thiếu lịch sự của cậu thật khiến tôi thất vọng”.
Ngô Bình: “Tôi nhắc lại, các người biến ngay!”
“Nono!”
Một võ sĩ ở cạnh Watanabe bước ra, khí thế của người này ngang với cưởng giả cảnh giới Võ Thần.
Không chờ Ngô Bình lên tiếng, một long vệ đã nhanh chóng di chuyển ra sau võ sĩ đó, sau đó vung kiếm chém lên vai gã.
“Láo!”, Thần chủ vung tay lên, một luồng gió mạnh thổi về phía long vệ kia, khiến anh ta mất thăng bằng.
Ngô Bình nhìn thấy rõ khi Thần chủ tấn công, thần quái đã hỗ trợ cho ông ta, khiến ông ta chỉ cần vung nhẹ tay một cái đã có thể tạo ra một luồng uy lực rất lớn.
Ngô Bình vẫy tay gọi long vệ quay lại rồi cười lạnh nói: “Sức của thần quái thôi mà, vậy mà cũng dám huênh hoang trước mặt bổn giáo chủ!”
Trong tay Ngô Bình bất chợt xuất hiện một bảo ấn, mặt trên có hình ảnh một con rồng, đây chính là long ấn mà anh lấy của Đường Thánh Khoa. Anh đã quan sát long ấn này mấy lần, thì phát hiện nó có khả năng khắc chế những thứ quỷ thần rất mạnh.
Ngô Bình tung long ấn về phía Watanabe, một ấn chương hình rồng loé sáng rồi rơi xuống người ông ta.
Watanabe hét lên, thần quái co quắp người lại, sau đó nhảy ra từ lỗ mũi ông ta.
Ngô Bình hô lên: “Viêm Dương, xử lý!”
Viêm Dương là một tấm da người nên có thể trấn áp được rất nhiều hồn phách mạnh, giờ có mỗi con thần quái bé xíu này thì quá đơn giản với nó.
Nó há miệng ra hít vào một hơi thì thần quái kia đã biến mất.
Watanabe nhảy dựng lên rồi chỉ vào mặt Ngô Bình: “Cậu…”
Hai long vệ tiến lên, sát khí khủng khiếp bủa vây, Watanabe tái mặt rồi nghiến răng nói: “Chúng ta đi!”
Người của chùa Bạch Tượng đi rồi, người của Thần xã Đông Doanh cũng biến nốt, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng phải gật gù trước năng lực của giáo chủ Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình liếc nhìn tới chiếc bàn chếch phía đối diện, có vài người Đông Doanh ngồi ở đó, họ rất khiêm nhường. Thấy Ngô Bình nhìn mình thì họ lập tức vã mồ hôi, không dám đối mắt với anh.
Mông Trạch nói với mấy người đó: “Các người ngẩng đầu lên!”
Mấy người đó vội ngẩng đầu lên, một người run rẩy nói: “Tham kiến giáo chủ!”