Dáng vẻ của người đó rất kì lạ, đầu nhọn, răng nhô ra ngoài, mười ngón tay nhọn hoắc, mắt màu xanh, phát ra ánh sáng mờ ảo và lạnh buốt.
Thạch Tất Đạt sợ quá thốt lên một tiếng “mẹ ơi” rồi lập tức nấp ra phía sau lưng Ngô Bình, hỏi: “Anh Ngô, ông nội tôi sao thế?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Ông ta không phải ông nội anh, linh hồn của ông nội anh đã bị ông ta nuốt chửng từ lâu rồi, ông ta là tà ma cướp xác”.
“Hừ, thứ khốn nạn, lão phu là ma quân mắt xanh uy danh đỉnh đỉnh đây”.
Ngô Bình: “Ma quân mắt xanh? Chưa từng nghe. Tại sao ông lại muốn cướp thân xác của Thạch Sinh Chí?
Ma quân mắt xanh cười mấy tiếng nham hiểm rồi nói: “Mấy năm trước tôi bị kẻ thù đánh hỏng thân xác, thần hồn bay lạc đến đây, vừa hay gặp phải Thạch Sinh Chí đang trục trặc khi tu hành, tẩu hỏa nhập ma, hoang tưởng muốn cộng sinh. Tôi nhân cơ hội cướp lấy thân xác của ông ta, dùng được mấy năm thì dần dần kiểm soát được cơ thể này”.
“Những người bên ngoài đều bị ông làm bị thương sao?”
Ma quân mắt xanh đắc ý, nói: “Không sai, thần hồn tôi bị tổn thương, phải ăn sống linh hồn của người sống thì mới hồi phục được. Nhưng tôi lại không thể để người khác nghi ngờ, vì vậy phải thường xuyên giết người và làm người khác bị thương ở đây”.
Ngô Bình: “Quả nhiên là tà ma ngoại đạo, hôm nay gặp phải tôi thì ông tới số rồi”.
Ma quân mắt xanh điên cuồng cười “haha”: “Dựa vào cậu sao? Mặc dù thực lực của ma quân ta không bằng một phần vạn trước đây nhưng cũng không phải loại tép riêu như cậu có thể đắc tội được”.
“Tép riêu?” Ngô Bình cười khẩy: “Mắt chó của ông mù rồi”.
Cậu vừa dứt lời thì cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên vung nhẹ lên rồi cất vào lại.
Ma quân mắt xanh hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Nhóc con, cậu lấy kiếm ra hù tôi đấy à?”
Ngô Bình bình thản nói: “Kiếm của tôi nhanh, ông cần có thời gian để phản ứng”.
Cậu vừa dứt lời thì ma quân mắt xanh bỗng cảm thấy cơ thể có chút bất thường, ông ta cúi đầu nhìn thì cái đầu bỗng lăn từ trên cổ xuống, máu tươi bắn ra cao đến hơn nửa mét.
Đầu của ma quân mắt xanh lăn lóc trên mặt đất, ông ta hằm hằm nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Thứ súc sinh này, ma quân ta sẽ không tha cho cậu đâu”.
“Người gần chết rồi còn lảm nhảm cái gì?” Cậu cầm đầu của ma quân mắt xanh lên, hỏi: “Ông muốn chết thế nào?”
Cuối cùng ma quân mắt xanh cũng biết sợ, ông ta không còn ngông cuồng nữa mà nói: “Đạo hữu, nếu cậu không giết tôi thì ma quân mắt xanh tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh”.
Ngô Bình hừm một tiếng lạnh lùng: “Một tên tà ma ngoại đạo như ông có thể hậu tạ tôi thế nào?”
Ma quân mắt xanh: “Chỉ cần tha cho tôi, tôi bằng lòng dâng hết tài nguyên mình tích góp được lúc sinh thời cho cậu”.
Ngô Bình: “Vậy ông nói nghe thử trước, có những thứ gì?”
Ma quân mắt xanh nói: “Trước khi tôi bị kẻ thù giết chết, tu vi đã đạt đến cảnh giới thần thông, tích lũy được không ít món đồ tốt”.
Ngô Bình: “Vậy ông đã để những thứ đó ở đâu?”
Ma quân mắt xanh: “Cách chỗ này chưa đến một ngàn dặm, tôi có thể đưa cậu đến đó”.
Ngô Bình nói: “Được, tôi cho ông một cơ hội. Nếu đồ của ông có giá trị thì tôi có thể tha cho ông một lần”.
Ma quân mắt xanh: “Kiếm khí của đạo hữu thật sự rất đáng sợ, tôi sắp không chịu đựng nỗi nữa rồi, xin hãy cứu tôi”.
Ngô Bình đưa tay ra, thu hồi kiếm khí còn sót lại. Nếu không thì ma quân mắt xanh đó không thể sống qua ba phút.
Ngô Bình cất cái đầu rồi nói với Thạch Tất Đạt đang sợ chết khiếp: “Anh cũng thấy rồi đó, ông nội của anh bị tà ma hại chết, giờ tôi đã tiêu diệt tà ma, báo thù giúp anh rồi đó”.
Tâm trạng Thạch Tất Đạt rối bời, trước cái chết của ông nội, anh ta vừa buồn vừa thấy nhẹ nhõm. Anh ta quỳ xuống đất, nói: “Cảm ơn anh Ngô đã ra tay tiêu diệt tà ma”.
Ngô Bình: “Anh xuống núi trước đi, tôi phải ra ngoài một chuyến, cô gái đi cùng tôi tạm thời sẽ ở lại Trại Tam Tinh”.