Sau khi chú rể đưa cô dâu vào phòng cưới thì tiệc cưới chính thức bắt đầu, mọi người đến đầu hầu hết đều vì nể mặt Ngô Bình nên đương nhiên họ rất nhiệt tình chúc rượu nhau.
La Duy Khang còn bận việc nên không thể ở lại lâu, uống vài chén xong là phải đi ngay.
Chương Cửu Hàn ngồi cùng bàn với các nhân vật trong giang hồ, Ngô Bình đến uống với bàn họ một tăng, hạ gục hết các cao thủ võ lâm ở đó.
Lý Quảng Long ngồi bàn bên cạnh cười nói: “Chú không chịu đến chỗ anh nên anh phải mò đến đây vậy”.
Ngô Bình: “Anh Long, sắp hết tháng rồi, sản lượng có thể đạt bao nhiêu?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Tháng này mình có thể đạt sản lượng 12 triệu hộp, giá trị sản lượng là ba tỷ. Nhà máy mới đang được xây dựng rồi, sang năm thì sản lượng sẽ lên tới ít nhất là 20 triệu hộp”.
Ngô Bình rất hài lòng với kết quả này, 20 triệu hộp thì sẽ cho giá trị một năm lên tới hơn 70 tỷ. Theo thông kê của Lý Quảng Long, trừ vốn và thuế ra thì ít nhất họ vẫn kiếm được 30 tỷ.
Lý Quảng Long nói: “Thuốc mới mà chú bảo, mình làm luôn thôi chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Em có nhiều phương thuốc lắm, bao giờ về em sẽ điều chỉnh lại, nhiều phương thuốc thì tốt, nhưng không hợp để sản xuất nhiều”.
Lý Quảng Long: “Giờ anh đang dồn hết công sức cho công ty thuốc, chơ khi nào giá trị công ty lên đến trăm tỷ thì anh sẽ cho nó ra thị trường”.
Ngô Bình cười nói: “Mình có thiếu tiền đâu anh, sao phải cho ra thị trường làm gì?”
Lý Quảng Long nghiêm túc nói: “Doanh thu trăm tỷ thì lợi nhuận của mình khoảng 40 tỷ, giá cổ phiểu của ngành dược trên thị trường bây giờ là 32, công ty chúng ta có giá trị cả trăm tỷ là có thành tích tốt lắm đấy”.
Ngô Bình không quan tâm đến vấn đề danh tiếng này cho lắm, nhưng anh cũng không phản đối, dẫu sao Lý Quảng Long cũng có mưu cầu riêng của mình.
Trước kia, Lý Quảng Long chỉ là một đại ca ở Thạch Thành, nhưng sau khi mở nhà máy thuốc, anh ta đã bỏ thói ăn chơi truỵ lạc, mà chuyên tâm vào phát triển công ty, thậm chí còn biến công ty của họ thành một xí nghiệp nổi tiếng ở tỉnh.
Vì là tiệc hỉ nên mọi người chỉ chung vui chưa đến hai tiếng là ra về.
Đến chập tối, Ngô Bình xin nhà Cương Tử một cái chậu trồng cây thật to, sau đó quay lại rừng đào rồi nhổ cây đào tiên trồng vào cái chậu ấy.
Lúc Ngô Bình nhổ cây, trong đầu anh liên tục vang lên tiếng cây đào tiên la hét như con lợn bị chọc tiết.
Ngô Bình nhức đầu hỏi: “Nhị Đào, mày gào thét gì thế? Cây đào bọn mày không có dây thần kinh cảm giác cơ mà?”
“Rễ của tôi mọc sâu xuống dưới mấy chục mét, giờ bị cậu nhổ lên hết, tôi không đau thân thể mà là đau lòng”, Nhị Đào nói.
Ngô Bình: “Rễ mọc sâu thì có tác dụng quái gì? Bao giờ về, tao sẽ cho mày một khối tiên thạch và linh khí mà hấp thụ, như thế có tác dụng hơn nhiều”.
Bấy giờ Nhị Đào mới bình tĩnh lại, như thể mơ tưởng tới một tương lai tương sáng hơn rồi nói: “Cậu nói thế làm tôi háo hức quá!”
Đường Tử Di sai người bỏ cây đào vào một cái hộp rồi đưa về Thiên Kinh.
Ngô Bình chưa thể đi cùng được nên Đường Tử Di sẽ đưa cây đào đến căn biệt thự của anh ở vinh Bạch Long.
Căn biệt thự ấy của Ngô Bình có tên là thượng phủ Bạch Long, Đường Tử Di cũng có chìa khoá. Thượng phủ đã lắp đặt xong xuôi, Đường Tử Di đã cho người lắp hết các thiết bị điện và gia dụng nên có thể tới ở bất cứ lúc nào.