Nhắc đến nhà họ Thi, Ngô Bình nói: “Người mạnh nhất nhà họ chắc là Thanh Thi lão tổ, nếu có thể trừ khử lão ta thì nhà họ Thi còn gì phải nghĩ nữa?”
Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Đúng thế, không còn Thanh Thi lão tổ thì bác có thể san bằng nhà họ bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình gật đầu: “Cháu sẽ phụ trách xử lý lão già đó”.
Nguyệt Đông Thăng ngẩn ra: “Tiểu Ngô, cháu muốn tự ra tay ư?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không, nhưng vẫn có hiệu quả tương đương”.
Nguyệt Đông Thăng rất tin tưởng Ngô Bình, ông ấy không hỏi gì nữa mà gật đầu nói: “Nếu cháu có cách xử lão ta thì tốt rồi. Thanh Thi lão tổ rất độc ác, lão thường lấy người sống để làm thí nghiệm để luyện họ thành cương thi rồi thành con rối cho nhà họ Thi. Trong nhà đó, cứ mười người lại có một người là cương thi, điều này làm dân chúng oán than ghê lắm”.
Ngô Bình: “Loại độc ác như vậy chết cũng đáng!”
Nguyệt Thanh Ảnh có vẻ lo lắng nói: “Anh Bình, em đi cùng anh”.
Ngô Bình lắc đầu: “Chuyện này cần bí mật, em cứ ở nhà chờ tin tốt thôi”.
Tối đó, Ngô Bình lại đến ngôi mộ kia của nhà họ Thi. Quan tài vẫn ở đây, nhưng cấm chế bên ngoài không còn nữa. Mất Thiên Thi hỗn độn rồi, Thanh Thi lão tổ cũng không còn coi trọng nơi này nữa.
Ngô Bình lặng lẽ lẻn vào trong rồi lại mở quan tài ra, sau đó cho Thiên Ma vào bên trong, tiếp theo đóng quan tài lại, sau đó cố ý gây ra một chút tiếng động rồi nhanh chóng rời đi.
Ngôi mộ có động tĩnh, Thanh Thi lão tổ phát hiện ra ngay rồi xuất hiện tại chố ngay tắp lự. Lúc này, quan tài đang toả ra khí tức hỗn độn mãnh liệt.
Lão cả kinh lẩm bẩm: “Chuyện gì vậy! Lẽ nào Thiên Thi quay về rồi?”
Nghĩ tới khả năng này, lão ta vô thức lùi lại vài bước, nhưng sau đó lại thấy có gì đó sai sai. Khí tức hỗn độn của Thiên Thi lúc trước rất bức người nên lão ta không dám lại dần, nhưng cảm giác lần này lại khác, khí tức trong quan tài rất hiền hoà.
Lão ta thấy rất tò mò nên chậm rãi đi về phía quan tài, lão ta đứng nhìn một lát thì không thấy có gì bất thường nên to gan hơn rồi cắn răng mở quan tài ra.
Ngay sau đó, lão ta chỉ thấy có rất nhiều chất dịch ở bên trong đang lăn lộn như vật sóng. Hình ảnh của lão ta chiếu xuống, sau đó chất dịch ngoi lên và nhanh chóng hình thành một dáng người. Người đó thay đổi rất nhanh và biến thành hình dáng giống hệt Thanh Thi lão tổ.
Lão ta kinh hãi thì vật kia cũng có biểu cảm tương tự, nhưng trông rất quỷ dị khiến người ta nhìn là thấy dựng tóc gáy.
Thanh Thi lão tổ run giọng hỏi: “Tiền bối Thiên Thi đó ư?”
Thiên Ma đã hấp thu Thiên Thi hỗn độn nên khiến cho khí tức của cả hai giống nhau, vì thế Thanh Thi lão tổ mới nhầm.
Thiên Ma cười đáp: “Đúng”, nói rồi, nó đi gần tới Thanh Thi lão tổ.
Thanh Thi lão tổ kích động quỳ xuống: “Đệ tử Thanh Thi tham kiến tiền bối Thiên Thi!”
Thiên Ma chạm tay lên đầu Thanh Thi lão tổ, sau đó nở một nụ cười quái lạ: “Tốt lắm!”
Ngay sau đó, một lượng lớn chất dịch màu đen tràn vào thức hải của Thanh Thi lão tổ, lão ta run lên rồi nhanh chóng bị Thiên Ma khống chế.
Một lát sau, Ngô Bình quay lại ngôi mộ thì thấy Thanh Thi lão tổ đã bị khống chế, anh ném lão ta vào quan tài rồi cất luôn quan tài đi.
Thanh Thi lão tổ chết, Nguyệt Thị đã tấn \
công nhà họ Thi ngay trong đêm đó. Toàn quân nhà họ Thi nhanh chóng bị tiêu diệt, số còn lại thì đều bỏ chạy.