Ngô Bình đáp: "Bác sĩ có suy nghĩ như vậy là do tư duy đã bị bó hẹp, phương pháp chữa bệnh cũng bị đặt trong một cái khung. Thực ra, quy chuẩn mà bác sĩ nói cũng là do người đi trước đúc kết từ kinh nghiệm thực tiễn mà thành. Trong tương lai, y học hiện đại ngày nay cũng sẽ có một bộ phương pháp như vậy".
Nữ bác sĩ gật đầu: "Bác sĩ Ngô, anh thực sự rất giỏi!"
"Tránh ra tránh ra!"
Lúc này, đột nhiên ở cửa có tiếng ồn ào. Những bệnh nhân đang xếp hàng bị đẩy ra, sau đó một gã đàn ông bụng to như cái trống, cao tới mét chín bước vào. Đi sau anh ta là một người phụ nữ trông khá xinh đẹp.
Gã to con trợn mắt, hỏi: "Cậu chính là Ngô thần y? Nghe nói y thuật của cậu rất cao minh, mau xem bệnh cho vợ tôi đi!"
Người phụ nữ đi cùng kéo tay gã đô con, nói: "Chồng, anh đừng như vậy, chúng ta ra đằng sau xếp hàng đi".
Gã đô con trợn trừng mắt, đáp: "Không được, giờ bệnh của em nặng lắm rồi. Làm gì còn thời gian mà xếp hàng cơ chứ".
Ngô Bình liếc mắt nhìn người phụ nữ, cô ấy quả thực bị thương nặng bên trong. Nội tạng đã dập nát hết, nhưng có một sức mạnh thần kỳ nào đó khiến cô ấy vẫn còn sống đến giờ này.
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Mời ra đằng sau xếp hàng".
Gã đô con điên tiết: "Xếp cái gì mà xếp, mau chữa cho vợ tôi đi!"
Gã đàn ông này vô cùng thô bạo, giơ tay định tóm lấy Ngô Bình. Nhưng vừa vươn tay ra thì đã bị Ngô Bình khóa chặt cổ tay. Toàn thân anh ta đột nhiên cảm giác ngứa râm ran, một lực khổng lồ đi vào trong cơ thể anh ta. Gã đô con không kiểm soát được cơ thể mà "phụp" một cái quỳ sụp xuống đất.
Người phụ nữ kia kinh ngạc, cũng vội vã quỳ sụp xuống đất: "Xin lỗi bác sĩ, là chồng tôi cư xử không tốt".
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Vết thương bên trong của cô bác sĩ bình thường không chữa được đâu. Đưa chồng cô về đi, bảy giờ tối hãy gọi số điện thoại này", nói rồi anh đưa cho người phụ nữ một tấm danh thiếp.
Sau khi Ngô Bình bỏ tay ra, gã đô con mới từ từ đứng dậy, trong lòng anh ta cực kỳ kinh ngạc. Ở trong gia tộc, anh ta đã là một kẻ rất mạnh. Nhưng so với người trước mặt thì lại yếu ớt chẳng khác nào con kiến!
Biết đã gặp phải cao thủ nên gã đô con chắp tay, sau đó quay lưng đi khỏi đó.
Sau sự cố đó, Ngô Bình tiếp tục xem bệnh. Đến cơm trưa anh cũng không ăn, làm việc đến tận tối mới tan ca.
Sau khi tan ca, anh lên một chiếc ô tô đỗ trong khu vực đỗ xe của nhân viên. Lý Niệm Tổ đã ở trên xe, còn người lái xe là người của nhà họ Lý. Hoá ra, Lý Vân Đẩu và bà nội đã về Vân Đông, bảo Lý Niệm Tổ tới đón con trai về ăn cơm.
Đến nhà họ Lý, Lý Vân Đẩu đang chuyện trò cùng một vài nhân vật quan trọng trong dòng họ. Ngô Bình đến thì cũng vào chào hỏi họ. Thực ra Ngô Bình đã gặp những người này trong cuộc họp họ hàng trước đó.
Lý Tú Thành cũng đang ở đó. Lý Tú Thành cười nói: "Huyền Bình, chú nghe nói nhà cháu giờ đã có một chỗ dựa vô cùng vững chắc rồi?"
Đây chính là điều mà Ngô Bình mong muốn, anh gật đầu: "Bố cháu tư chất rất tốt. Thực ra trong những năm thất lạc, ông ấy đã gia nhập một giáo phái lớn ở Tiên Giới, gọi là Âm Dương giáo!"
Giáo phái lớn ở Tiên Giới? Có người hỏi: "Huyền Bình, Tiên Giới này thực sự tồn tại sao?"
Ngô Bình: "Đương nhiên là có tồn tại. Người của Tiên Giới hạ phàm đều là Thiên Tiên, trở thành thiên hạ vô song ở thế giới của chúng ta. Mà Âm Dương giáo này lại là một trong những thế lực mạnh nhất Tiên Giới. Nói thế này cho dễ hiểu, nếu Âm Dương Giáo chọn đại vài người xuống đây là có thể san bằng thế giới của chúng ta".