Chuyện ồn ào hơn một tiếng đồng hồ thì Ngô Bình nhận được điện thoại.
“Bạn học Ngô Bình, tôi là thư ký chủ tịch tập đoàn Vương Đạo, tôi họ Viên. Chuyện này là do sai lầm của nhân viên chúng tôi, có nhân viên tự mình đổi ngọc của các cậu. Bây giờ, chuyện đã điều tra rõ ràng, chúng tôi lập tức trả lại ngọc cho ba người, đồng thời sẽ bồi thường xin lỗi. Xin hỏi hiện giờ ba người có thời gian hay không, chủ tịch của chúng tôi sẽ đích thân gặp mặt mọi người.
Ngô Bình nói: “Có thể”.
Mười phút sau, ba người Ngô Bình đã đến một tòa nhà năm tầng. Trong phòng khách tầng một, bọn họ nhìn thấy một người trung niên rất có khí chất.
Người trung niên bước đến, cười nói: “Ba bạn trẻ, chuyện xảy ra trước đó, tôi rất tiếc, cũng rất xin lỗi! Tôi họ Vương, là Vương Truyền Phong, là chủ tịch tập đoàn Vương Đạo”.
Ngô Bình chợt động lòng: “Chủ tịch Vương là người của Ngũ gia Trung Châu?”
Vương Truyền Phong này cười nói: “Đúng vậy, không ngờ cậu Ngô lại nhận ra tôi”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tôi không nhận ra ông, chỉ là vừa mới có chút chuyện không vui với nhà họ Vương. Nhà họ Vương các ông mời một cao thủ đến đối phó với tôi, kết quả bị tôi đánh bại”.
Vương Truyền Phong chợt suy nghĩ trong lòng, ông ta cũng xem như là một trong số những nhân vật trụ cột của nhà họ Vương, lập tức nhíu mày nói: “Người đụng xe kia chính là cậu?”
Ngô Bình: “Là tôi”.
Vẻ mặt tươi cười của Vương Truyền Phong lập tức biến mất, ông ta lạnh nhạt nói: “Xem ra là cậu có chuẩn bị mà đến, chẳng trách lại làm lớn chuyện đến vậy!”
Ngô Bình: “Không liên quan gì nhau. Tôi chỉ là đến cuộc thi cược ngọc chơi chơi mà thôi, không ngờ các ông lại bỉ ổi như vậy, dám đánh tráo đồ của tôi!”
Vương Truyền Phong biết, chuyện hôm nay e là khó hòa giải được, ông ta thấp giọng nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Ngô Bình: “Đá thô của bọn tôi có giá bảy trăm triệu, yêu cầu của tôi không cao, tập đoàn Vương Đạo các người bồi thường gấp đôi là được”.
“Không thể!”, Vương Truyền Phong sầm mặt nói: “Bảy trăm triệu là tiền các cậu kiếm lời thôi, thế mà còn dám đòi bảy trăm triệu”.
Ngô Bình: “Không bồi thường cũng được, sau này danh dự của tập đoàn sẽ mất hết, tôi xem ai còn dám đến mua đá thô của các người”.
Sắc mặt Vương Truyền Phong khá khó coi: “Cậu trai, nhà họ Vương không phải là nơi mà ai cũng có thể chọc vào, cậu chắc chắn muốn làm thế?”
Ngô Bình khinh thường nói: “Ông hai nhà họ Vương các ông bị tôi dùng thủ đoạn trừng phạt, mỗi ngày đều đau đến sống không bằng chết, ông còn nói chuyện với tôi như thế sao?”
Vương Truyền Phong hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi nghĩ với chuyện xảy ra trước đây thì mọi người có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tôi sẽ thuyết phục anh hai mình để anh ấy buông bỏ mối hận. Người đã chết rồi, có dây dưa thêm cũng chẳng có ích gì. Cậu nghĩ sao?”
Ngô Bình: “Bớt nói mấy lời vô ích với tôi đi. Một tỷ tư đấy, trả lại đá thô cho tôi, đền bù thêm bảy trăm triệu tệ”.
Vương Truyền Phong nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Được, đưa cậu bảy trăm triệu tệ”.
Rất nhanh, đá thô của mấy người Ngô Bình được đưa đến, đồng thời Vương Truyền Phong đã ra lệnh cho người chuyển bảy trăm triệu tệ vào tài khoản mà Ngô Bình cung cấp, tài khoản này là của một công ty do Nghiêm Lãnh Thạch đứng tên, tài khoản cũng do ông ta cung cấp.