Người này gần như lún xuống đất, xương cốt toàn thân gãy vụn, nội tạng chảy máu.
Ngô Bình lật người hắn lại rồi hỏi: “Anh là ai? Đến đây làm gì?”
Người đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Chúng tôi là tín dân của thượng đế, giáo hội sẽ không tha cho các người đâu”, dứt lời, người đó đã tắt thở.
Song, Ngô Bình vỗ vào người vài cái thì hắn lại tỉnh dậy, sau đó ngẩn ra rồi nói: “Cậu cứu sống tôi à?”
Ngô Bình: “Tôi chưa cho anh chết, thì anh chưa được chết, nói đi rồi tôi sẽ cho anh chết thoải mái”.
Người này cắn mạnh vào lưỡi rồi hộc máu ra, sau đó bị sốc vì mất nhiều máu.
Ngô Bình lại ấn tay vài cái, lưỡi hắn mọc lại, máu cũng ngừng chảy, vì thế hắn tiếp tục sống lại lần nữa.
Người này tuyệt vọng nói: “Cho tôi chết đi mà!”
Ngô Bình hết kiên nhẫn nên điểm luôn vào mi tâm để đọc ký ức của tên đó. Ngay sau đó, anh đã biết lý do, cuối cùng cho hắn được chết như ý nguyện.
Tất cả những người này đều thuộc giáo hội Bắc Âu, họ nhận lệnh đến đây cướp tinh hạch, còn tại sao họ làm vậy thì chính người những này cũng không biết.
Điều trị cho những người bị thương xong, Ngô Bình mới đi xem ba khối tinh hạch, chúng đều to như quả dưa hấu, bên trong có một sức mạnh bị phong ấn, ba sức mạnh với ba màu sắc khác nhau là vàng xanh, tím đỏ và trắng bạc.
Ngô Bình cất tinh hạch đi, sau đó đi xem tình hình ở mỏ với Chu Thanh Nghiên, ngày nào các công nhân cũng khai thác và mang tinh trần từ đây về.
Chu Thanh Nghiên hỏi: “Chồng, có tinh hạch rồi thì bỏ tinh trần đi à?”
Ngô Bình: “Bỏ sao được, tinh trần có nhiều công dụng lắm, có thể bán được ối tiền đấy. Hơn nữa, các công nhân ở đây sống bằng nghề khai thác tinh trần, nếu mình dừng khai thác thì họ sẽ thất nghiệp”.
Chu Thanh Nghiên: “Không đâu anh, chúng ta đã xây dựng rất nhiều nhà máy ở đây, thiếu gì việc cho họ đâu”.
Họ quay về phủ nguyên soái, các vết máu đã được lau sạch, người bị thương cũng đã được khiêng đi.
Ngô Bình đang định lấy tinh hạch ra để nghiên cứu thì đột nhiên cảm thấy gì đó nên bay lên trên cao.
Một người phụ nữ bay từ phía xa đến, cô ấy để trân trần, mặc áo giáp màu trắng, sau lưng có một đôi cánh màu bạc, khi xoè ra thì đôi cánh dài đến ba mét.
Thấy thế, Ngô Bình nghĩ ngay đến thiên sứ ở trong phim. Nhưng khi anh nhìn kỹ rồi mới biết cô gái này không phải thiên sứ thật, mà là một người đột biến gen. Nói đúng hơn thì cô ấy là một sản phẩm do đột biến gen tạo thành.
Cô gái dừng lại trên không trung rồi nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Giết tín dân của giáo hội thì phải chết”.
Dứt lời, cô ta tấn công ngay, đôi cánh vỗ mạnh rồi hoá thành tia sáng màu bạc lao về phía Ngô Bình.
Hai bên vừa va chạm, Ngô Bình đã thấy thể chất của cô gái rất mạnh, nếu cứ đối đầu trực diện kiểu này, Ngô Bình sẽ không chiếm được ưu thế.
Cô gái nói: “Này người phàm, anh rất mạnh, đáng để tôi dốc toàn lực đấy. Hãy nhớ đây, tôi là đại thiên sứ Sulia”.