Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi, sau đó bay đáp xuống cạnh Ngô Bình. Cô ta lắc nhẹ tay một cái, lập tức có một luồng sáng xanh chiếu xuống người anh. Đây là bí thuật độc môn của Diệp Thanh Vũ, nó khiến tâm chí của người khác thnah tỉnh, không còn bị tà ma khống chế.
Tả Linh Phong nói vọng ra từ phía xa: “Diệp Thanh Vũ, tôi thấy cậu đừng phí sức làm gì, không ai cứu được anh ta nữa đâu”.
Diệp Thanh Vũ không nghe, vẫn tiếp tục chiếu sáng cho Ngô Bình. Trán cô ta loáng cái đã mướt mồ hôi, rõ ràng cách làm này cực kỳ tốn sức.
Ngô Bình đang mặc kệ cho tà ma nhập thì chợt thấy có một luồng sức mạnh dễ chịu xâm nhập vào kiếm hồn, khiến anh tỉnh táo hơn nhiều. Anh ngẩn ra, vì không biết ai đã ra tay cứu mình.
Đúng lúc này, các tà ma đã di chuyển tới chỗ của Đạo Chủng, khi chúng nhìn thấy Đạo Thụ thì đều ngẩn ngơ vì không biết đó là gì.
Uỳnh!
Ngay sau đó, Đạo Thụ đã bùng nổ, nó vươn rất nhiều cành cây ra rồi đâm vào các tà ma. Trên các cành cây có bùa chú sáng lấp lánh.
Tà ma nào bị đâm trúng thì sẽ hét lên, sau đó bị cành cây hấp thu. Loáng cái, ba nghìn tà ma đã bị Đạo Thụ xơi tái hết.
Ông lão kia chợt hét lên thảm thiết, tất cả các lỗ trên người đều bốc khói đen: “Cậu là ai hả?”
Ngô Bình mở đôi mắt sáng rực ra rồi lạnh giọng đáp: “Ông chọc vào nhầm người rồi!”
Ngô Bình vung tay lên, thi triển thần bùa Tử Vi, một luồng khí tức khủng khiếp xuất hiện, quỷ khí ở xung quanh đều biến mất, các tà ma khác cũng bốc hơi hết.
Ông lão rít lên rồi chui xuống lòng đất, nhưng tiếc là đã chậm một bước nên bị sức mạnh của thần bùa Tử Vi quét qua, khiến nửa người nổ tung, vì thế chỉ có một nửa thân thể trốn thoát.
Sau đó, cả ngọn núi đã yên tĩnh trở lại, con trùng lại cất tiếng kêu như bình thường.
Ngô Bình quan sát cơ thể mình thì thấy sau khi xơi tái ba nghìn tà ma xong, Đạo Thụ vân chuyển hồn lực ra ngoài. Các hồn lực này tiến vào Hỗn Nguyên Tiên Lò rồi trở thành một phần của nó.
Diệp Thanh Vũ ngạc nhiên nói: “Anh không sao ư?”
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn Diệp tiên tử đã ra tay hỗ trợ, tôi xin giới thiệu, tôi là Ngô Bình - đại đệ tử của kiếm phái Thục Sơn”.
“Cái gì? Anh chính là đệ tử số một của kiếm phái Thục Sơn ư?”, Diệp Thanh Vũ chấn động, gương mặt tỏ vẻ không thể tin được.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Anh đi đến gần các sinh viên rồi vung tay, tất cả bọn họ đều tỉnh lại. Họ nhìn trái ngó phải thì thấy sương mù đã tan, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngô Bình cười nói: “Các em nhóm lửa tiếp đi, an toàn rồi!”
Tả Linh Phong và Đoá Lan ở phía xa khiếp sợ trước thực lực của Ngô Bình, anh chẳng những không sợ tà ma, mà còn tiêu diệt hết cả đống, rốt cuộc làm thế nào vậy?
Diệp Thanh Vũ lại khôi phục vẻ lạnh lùng rồi nói: “Rõ ràng anh tự cứu mình được thì tại sao lại phí pháp lực của tôi?”
Ngô Bình thầm nghĩ anh nào có nhờ cô ta giúp chứ? Nhưng người ta đã có lòng giúp mình nên anh cố cười nói: “Là lỗi của tôi, Diệp tiên tử, tôi tặng cho viên Nguyên Anh Đan này coi như xin lỗi nhé”.
Diệp Thanh Vũ nhìn thấy Nguyên Anh Đan thì ngạc nhiên hỏi: “Đan dược anh vừa luyện chế đấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Đây là Nguyên Anh Đan, tôi thấy cô đang ở cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ, vừa ngưng tụ được nguyên thần, nếu uống đan dược này vào thì sẽ có hỗ trợ nhiều lắm”.
Diệp Thanh Vũ mừng rỡ: “Cảm ơn anh”.
Cô ta không khách sáo mà nhận lấy đan dược luôn.
Ngô Bình lại ra đống lửa ngồi nướng thịt và nấm, lần này anh đã chia cho cả Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ đã thân thiện hơn, tuy vẫn còn vẻ lạnh lùng, nhưng miệng vẫn ăn không ngưng nghỉ, dẫu sao thịt thú cũng rất ngon.
Tả Linh Phong và Đoá Lan ở phía xa thì có vẻ lúng túng, ban nãy họ còn muốn xem Ngô Bình sẽ chết thế nào, ai dè anh lại xoay ngược tình thế.