Ngô Bình thở dài: "Vì tôi không hiểu người đó nói gì nên đã dùng ngôn ngữ các nước để giao tiếp với người đó, vừa nói vừa dùng tay miêu tả, nhưng người đó vẫn không hiểu, thế nên tôi mất rất nhiều thời gian".
Vân Tẩu nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Cậu không lấy được thứ gì sao?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ông dùng thần thức rà soát người tôi cũng phải sáu lần mà không phát hiện ra gì à?"
Mặt Vân Tẩu đỏ bừng, khụ một cái rồi nói: "Cái nhẫn trên tay cậu được đấy, là một món đồ cổ".
Diệp Thiên Tông cười lạnh: "Vân Tẩu, ý ông là gì? Lúc tới đây là sư đệ tôi đã đeo chiếc nhẫn này rồi, chẳng lẽ cậu ấy biết trước nên đã làm một cái giả, sau đó đi vào để đổi cái thật ra sao?"
Vân Tẩu nói: "Diệp Thiên Tông, ông đừng hiểu lầm, tôi chỉ tiện mồm nói thế thôi".
Ngô Bình nói: "Mọi người vào đây cũng coi như vô ích rồi, tiên phủ này chẳng mấy chốc sẽ đóng lại, mọi người mau quay về đường cũ đi".
Mọi người cũng không nhiều lời nữa, theo Ngô Bình đi ra khỏi tiên phủ.
Khi ra đến bên ngoài, mọi người đều chán nản ủ rũ, dù sao có nhiều người đến đây như vậy, trận thế hoành tráng như thế mà cuối cùng lại không thu hoạch được gì cả, thực sự khiến mọi người rất bực mình!
Nhưng mọi người cũng chẳng thể nói gì, dù sao tiên phủ cũng có thật, không thu được gì là vấn đề của tất cả mọi người, cũng không liên quan đến Ngô Bình, cũng không liên quan đến Diệp Thiên Tông.
Chẳng mấy chốc những nhân vật lớn cũng ra về. Ngô Bình định mời Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch về nhà mình uống rượu, nhưng hai người đều có việc nên không lâu sau cũng rời đi.
Đoàn Long thì lại khá nhàn nhã, anh ta cười nói: "Cậu Ngô, tôi có thể uống ly rượu với cậu không?"
Ngô Bình cười nói: "Anh khách sáo quá, rượu thì tôi đầy, xin mời!"
Họ liền đưa theo người của mình cùng xuống núi Tiên Hạc.
Tin tức không thu được gì trong tiên phủ đã được truyền ra, những người giang hồ trên núi Tiên Hạc cũng ra về. Lần này họ không còn ẩn giấu hành tung nữa, trực tiếp đi xuống núi theo con đường lớn.
Đi đến sườn núi, một người đàn ông cao to đi lướt qua bên cạnh. Ngô Bình liếc mắt nhìn thì thấy trên người kẻ đó giấu một thứ hình tròn, bên trên có hai màu đỏ trắng.
Anh quát lớn: "Đứng lại!"
Người đó đứng lại, quay đầu nhìn Ngô Bình.
Đây là một người đàn ông với vẻ ngoài hết sức bình thường, người đó nghi hoặc hỏi: "Anh bạn có việc gì sao?"
Ngô Bình trầm giọng hỏi: "Bốn người nhà họ Mã là do anh giết sao?"
Đối phương liền biến sắc, đột nhiên nhảy vọt lên rồi định trốn xuống núi. Nhưng hắn vừa cất bước thì đã bị Đoàn Long túm lấy cổ.
"Rắc rắc!"
Một tiếng giòn tan vang lên, đối phương là cao thủ Tiên Thiên mà lại bị bẻ gãy cổ, sau đó nằm rạp xuống đất, tè cả ra quần, ánh mắt tuyệt vọng.
Đoàn Long không biểu cảm, nói: "Thiên Diện Thái Tuế, dám chạy trốn ngay trước mặt Đoàn Long này, cũng to gan đấy!"
Mặt Thiên Diện Thái Tuế tái xanh, kêu lên thảm thiết: "Anh là... Đoàn Long sao?"
Ngô Bình thầm kinh ngạc, Đoàn Long ra tay quá tàn nhẫn, vừa ra tay đã đánh người ta tàn phế. Đoàn Long lục ra được đĩa kim loại trên người Thiên Diện Thái Tuế, nghĩ rằng đây có thể là 'Tiên Cơ bàn'.