Diện tích của Đông Doanh rất nhỏ, dân sống trong nội thành nhiều nên mật độ xe cộ rất cao, đi một lúc là lại tắc đường.
Ngô Bình nhìn dòng xe qua lại rồi nghĩ đến một chuyện, nói: “Mộng Trần, xí nghiệp xe hơi của tập đoàn Tam Hữu sao rồi?”
Lạc Mộng Trần cười đáp: “Em mới thành lập một công ty, đang thu mua ba xí nghiệp xe khác, chắc sang tháng là xong. Sau đó, công ty mới sẽ chuyển đến Viêm Long”.
Ngô Bình nói: “Đông Doanh nhỏ quá, diện tích đất thành thị có hạn. Nhưng nước mình thì khác, đất rộng, thoải mái mà làm”.
Lạc Mộng Trần: “Ba xí nghiệp mà em thu mua đều có thế mạnh riêng, tính năng của dòng xe việt dã rất mạnh, lượng tiêu thụ rất ổn”.
Ngô Bình: “Ừm, tiếp theo chúng ta cần đẩy mảnh tiêu thụ hãng xe mới, năm đến mười năm nữa, nhất định sẽ thống trị ngành xe hơi”.
Lạc Mộng Trần: “Anh Ngô, em thử tính toán rồi, nếu mình làm hãng xe mới thì ba năm đầu sẽ phải đầu tư ít nhất 100 tỷ, sau đó còn cần nhiều vốn hơn”.
Ngô Bình cười nói: “Làm càng to thì càng cần nhiều vốn, anh đang có 80 tỷ rồi”.
Lạc Mộng Trần sáng mắt lên: “Thế thì quá tốt rồi, có tiền thì sang năm là mình có thể cho ra mắt xe mới luôn”.
Một tiếng sau, chiếc xe tiến dừng trước một căn biệt thự sang trọng. Vừa xuống xe, Ngô Bình đã nhìn thấy Ngô Mi và Trương Lệ đứng chờ sẵn ở cổng.
Ngô Mi chạy tới cười nói: “Anh, anh đến rồi à!”
Ngô Bình hỏi cô bé: “Chơi có vui không?”
Ngô Mi: “Có ạ, ngày mai mình lên phía Bắc tắm suối nước nóng nhé”.
Ngô Bình: “Ừ”.
Trương Lệ nói: “Tiểu Bình, chúng ta chơi mấy hôm nữa rồi về thôi, sắp tết rồi”.
Ngô Bình: “Vội gì mẹ, qua tết mình về cũng được”.
Lúc này, ông bà ngoại Ngô Bình cũng đi ra, sau đó cả nhà cười nói vui vẻ cùng đi vào phòng khách.
Ngô Bình nói: “Ông bà ơi, cháu mang đào nước mình sang cho mọi người ăn này”.
Nói rồi, anh lấy một quả đào tiên ra, sau đó dùng dao bổ đôi chia cho hai ông bà.
Ông ngoại anh thấy quả đào hơi nhỏ, nhưng rất thơm nên cắn luôn một miếng. Bà ngoại cũng nhanh chóng nếm thử rồi không tiếc lời khen.
Hai ông bà tuổi tác đã cao, mỗi người ăn nửa quả như vậy cũng đủ để kéo dài tuổi thọ đến 100 tuổi cũng không bệnh tật gì.
Ngô Bình lại lấy Địa Nguyên Đan ra rồi đưa cho Trương Lệ, Ngô Mi và Lạc Mộng Trần.
Uống đan dược xong, Ngô Bình dặn họ đi nghỉ.
Ngô Bình ngồi một lúc trong phòng sách của Lạc Mộng Trần thì có người gõ cửa sổ, không cần nhìn thì anh cũng biết là Lạc Trường Sinh nên nói: “Vào đi”.
Lạc Trường Sinh mở cửa sổ đi vào rồi nói: “Chủ nhân, để tránh bị phát hiện nên tôi không đến sân bay đón cậu được”.
Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu, thời gian qua ông vất vả rồi, tôi thấy tu vi của ông cũng tăng lên rồi đấy, đã khai