Ngô Bình: “Tam Hoàng Giới chỉ bé thế này thôi à?”
Tam Hoàng Giới: “Đương nhiên là không, vì cậu đã ở cảnh giới Nhân Vương viên mãn, hơn nữa đã chạm tới cảnh giới Đế nên tôi mới có cậu quyền tiếp nhận truyền thừa của Tam Hoàng. Nếu là người khác thì chắc phải ở lại đây rất lâu và trải qua nhiều gian khó thì mới nhận được truyền thừa”.
Ngô Bình: “Ra là vậy”.
Tam Hoàng Giới: “Sự xuất hiện của cậu làm tôi bớt phải lo nhiều”.
Ngô Bình nhìn ba quả cầu sáng kia rồi hỏi: “Đó là truyền thừa của Tam Hoàng à?”
Tam Hoàng Giới: “Đúng thế, Tam Hoàng là cường giả loài người mạnh nhất trên con đường tu hành và đã đi được đến điểm cuối. Họ là Thần hoàng, Vu hoàng và Huyền hoàng. Thần hoàng tu hồn, Vu hoàng tu thân, còn Huyền hoàng điều khiển sức mạnh của trời đất và quy luật của tự nhiên”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Kiến thức của Tam Hoàng ở đây hết ư?”
Tam Hoàng Giới: “Đương nhiên là không, nơi này chỉ là lý giải nòng cốt và bản chất nhất của Tam Hoàng về tu hành thôi. Vì thế nếu cậu không có tư chất và trí tuệ phi phàm hay vận khí kinh thế thì không thể tiếp nhận truyền thừa được. Vì khi nhận được chúng rồi, cậu sẽ phải xong trên lưng sứ mệnh lịch sử dẫn dắt loài người trở lại thời kỳ huy hoàng”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ? Hoàn thành sứ mệnh của loài người ư?”
Tam Hoàng Giới: “Cậu đừng tự đắc vội, vì từ xưa đến nay đã có nhất nhiều người nhận được truyền thừa của Tam Hoàng rồi, đây cũng không phải lối vào duy nhất của Tam Hoàng Giới. Dù cậu có nhận được truyền thừa thì cũng chưa chắc đã có thể học theo được”.
Ngô Bình cười trừ nói: “Thì ra đã có nhiều người nhận được truyền thừa của Tam Hoàng rồi”.
Tam Hoàng Giới: “Thứ mà Tam Hoàng truyền thừa lại là kiến thức, ai cũng có thể nhận được, nhưng có hiểu và lĩnh ngộ được hay không thì mới là vấn đề”.
Bây giờ Ngô Bình mới hiểu, truyền thừa của Tam Hoàng thật ra là hệ thống kiến thức tu hành. Nhận được rồi mới là bước đầu, sau đó có tu luyện được hay không thì phải dựa vào tư chất và khả năng lĩnh ngộ của tu sĩ.
Anh nói: “Bây giờ, tôi có thể nhận truyền thừa được chưa?”
“Lên trên đi!”
Ngô Bình bước nhanh lên bục, ba quả cầu sáng xoay tròn quanh người anh, sau đó phát sáng rồi nối liền với cơ thể anh.
Sau đó, Ngô Bình cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình có những ký ức nguyên thuỷ nào đó đã thức tỉnh. Cảm giác này rất kỳ diệu, vì nó lúc ẩn lúc hiện. Anh muốn nhớ kỹ lại, nhưng lại không thể.
Vì thế, anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn vào trong cơ thể mình, sau đó cảm nhận sự từng sự thay đổi bên trong.
Mãi một lúc lâu sau, ánh sáng mới biến mất, Ngô Bình có vẻ như chưa có thu hoạch gì, nhưng cũng giống như đã nhận được rất nhiều thứ.
Tam Hoàng Giới: “Xong rồi, cậu đi đi”.