Ngô Bình trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Ông muốn bao nhiêu?”
Ông lão giơ ba ngón tay lên nói: “Ba mươi triệu tệ”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Được, ông cho tôi số tài khoản”.
Ông lão lấy điện thoại của mình ra nói: “Chuyển vào tài khoản này”.
Trong tài khoản của Ngô Bình có khá nhiều tiền, hơn nữa số tiền trong tài khoản của cậu đã hơn một tỷ tệ, ngay lập tức chuyển cho ông lão ba mươi triệu tệ.
Sau khi nhận được tin nhắn chuyển tiền, ông lão đếm số không đằng sau vài lần mới xác nhận, đôi mắt ông ta sáng lên, run giọng hỏi: “Vậy tôi phải làm sao mới có thể sống lâu được?”
Ngô Bình cười nói: “Dẫn tôi vào nhà của ông”.
Ông lão gật đầu, mời Ngô Bình vào phòng khách. Ngô Bình bảo ông ta đứng lại, bắt đầu thi triển chú luyện hình - một trong những bí chú của cậu, bí chú này có thể tôi luyện cơ thể của một người, loại bỏ tất cả bệnh tật, tăng cường thể chất. Người bình thường nhận thuật này một lần, tuổi thọ có thể dễ dàng đột phá một trăm tuổi.
Ngô Bình phát ra vài âm tiết huyền diệu, ông ta cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái, như thể máu trong người đang sôi trào, các tế bào đang ca hát nhảy múa, cực kỳ vui vẻ.
Truyền bí chú liên tục ba phút, khi Ngô Bình dừng lại, cả người ông lão đã toát đầy mồ hôi, nhưng ông ta thấy mình như trẻ lại hai mươi tuổi.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông thấy thế nào?”
Ông lão phấn khích nói: “Rất tốt”.
Ngô Bình: “Sức khỏe của ông đã hơn hẳn người bình thường, sống một trăm tuổi không thành vấn đề”.
Ông lão vội nói: “Cảm ơn tiên nhân”, sau đó đưa túi vải màu vàng ra bằng hai tay.
Ngô Bình nhận lấy nói: “Ông yên tâm sống cuộc sống của mình đi, con chuột tinh đó sẽ không đến gây rắc rối với ông nữa”.
Cậu cất túi đi, cũng đi ra ngoài.
Tuyết Vũ cười hỏi: “Công tử, sao cậu lại đưa tiền cho ông ta?”
Ngô Bình: “Tôi mua lại món đồ ông ta tìm được đó, chúng ta về đạo quán trước”.
Ngô Bình và các đạo sĩ già cùng quay về đạo quán bằng xe buýt, xe buýt rất cũ kỹ, tài xế là một đạo sĩ trẻ tuổi, đánh lửa ba lần mới khởi động được.
Ngô Bình hỏi: “Đuổi tà ma giúp người khác một lần có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tuyết Vũ nói: “Ba ngàn đến năm ngàn, nếu có việc thường xuyên, mỗi tháng có thể nhận được bốn, năm lần. Cộng thêm cúng bái hành lễ, mỗi tháng có thể kiếm được ba đến năm mươi ngàn, đủ chi phí cho đạo quán rồi”.
Đạo sĩ già hôn mê lúc trước có đạo danh là Tuyệt Trần cười nói: “Tiểu Vũ, số tiền mà con đưa cho chúng ta đều để dành, khi nào con kết hôn, chúng ta - thân là người nhà của con sẽ cho con của hồi môn”.
Tuyết Vũ cười nói: “Con không cần đến hồi môn, các bác cứ tiêu hết tiền con đưa, vậy mới tốt”.
Ngô Bình cũng thấy mấy đạo sĩ già này cực kỳ chất phác, quần áo đạo sĩ già trên người cũng có vài chỗ vá đi vá lại, ít nhất đã mặc hơn mười năm.
Nhưng sự chú ý của Ngô Bình đều tập trung vào tu vi của những đạo sĩ già này. Cậu thấy khí tức của các đạo sĩ già này rất đặc biệt, rõ ràng là họ có tu vi rất cao nhưng ai nấy cũng đều như không có sức, đây là làm sao thế?
Cậu ngồi rất gần Tuyệt Trần, thế nên bèn đặt tay lên mạch của ông ta. Chỉ vừa mới chạm vào, sắc mặt cậu thay đổi hỏi: “Đạo gia có người đã phong ấn tu vi của ông sao?”
Tuyệt Trần vốn dĩ đang cười rất tươi, nghe Ngô Bình nói thế, sắc mặt ông ta sầm lại, vung cánh tay lên nói: “Đám nhóc các cậu đừng hỏi nhiều đến chuyện của đạo quán”.
Tuyết Vũ thở dài nói: “Trước đây tôi cũng từng hỏi câu hỏi như thế, kết quả bị họ mắng cho một trận”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Các vị đều là người có ơn nuôi nấng Tuyết Vũ, nếu các vị cần tôi giúp gì thì cứ nói”.
Tuyệt Trần lạnh nhạt nói: “Khẩu khí lớn đấy, lẽ nào cậu là đệ tử đại tông?”
Ngô Bình mỉm cười: “Xem như là thế, tôi là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông”.