Hàn Băng Nghiên cầm lấy tay anh bảo: "Em đi với anh".
Ngô Bình bất đắc dĩ nói: "Anh đến nhà cô anh".
Hàn Băng Nghiên chớp chớp mắt nói: "Đến nhà cô à, vậy em đi với anh, tiện thể ra mắt cô luôn".
Ngô Bình bó tay với cô, hai người bèn bảo tài xế lái xe đến cửa hàng của Ngô Ngọc Thu.
Lúc này là giờ ăn cơm, Ngô Ngọc Thu đang bận rộn. Ngô Bình lập tức rửa tay định đi ra sau bếp giúp đỡ, Hàn Băng Nghiên cũng muốn giúp nhưng lại bị Ngô Ngọc Thu kéo vào trong phòng ăn vặt xem tivi, không để cô phải làm. Ngô Ngọc Thu biết Hàn Băng Nghiên là bạn gái Ngô Bình thì hết sức vui vẻ. Nếu không phải trong tiệm quá bận thì đã đến nói chuyện với cô rồi.
Một tiếng sau, khách khứa mới vơi đi rất nhiều. Ngô Ngọc Thu bảo đầu bếp nấu vài món đưa vào phòng cho Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên ăn.
Lúc ăn cơm, Ngô Bình lấy thẻ ra cười bảo: "Cô, trong đây có một triệu tệ, là bố bảo con đưa tới".
Ngô Ngọc Thu hoảng sợ: "Một triệu tệ!"
Ngô Bình gật đầu: "Cái tên Mã Thiếu Uy lừa tiền nhà con lúc trước ấy, tòa án xử lại lần nữa nói là đối phương sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Mã Thiếu Uy đã trả hết lại số tiền nhà con bồi thường trước đó. Vậy nên, tiền này cô cứ dùng, chỗ bố con có hai triệu nữa".
Ngô Ngọc Thu cảm thấy kỳ lạ, nhưng bà ấy lại tin tưởng Ngô Bình nên cũng không nghĩ nhiều mà nói: "Món tiền lớn như vậy, sao bố con không tự đến?"
Ngô Bình đáp: "À, ông ấy mua một căn nhà mới nên đang dọn dẹp, không có thời gian".
Ngô Ngọc Thu gật đầu: "Ừ, vậy tối cô đến tìm bố con", dù sao cũng không phải con số nhỏ, bà ấy phải nói rõ ràng với người lớn mới được.
Cơm nước xong, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên bèn rời đi. Xe đi ngang qua một tiệm thuốc bắc thì cậu bảo tài xế dừng xe nói: "Băng Nghiên, anh đi mua chút thuốc, tối đi chữa bệnh cho chú".
Hàn Băng Nghiên gật đầu: "Được!"
Đến hiệu thuốc bắc, Ngô Bình phát hiện dược liệu trong đây có rất nhiều chủng loại, chính mình muốn mua đều có. Cậu lập tức mua bảy đơn thuốc, cũng đánh dấu từ một tới bảy.
Dược liệu cậu mua có mấy loại khá đắt, một phần cả mấy nghìn tệ, bảy phần hết hơn ba mươi tám nghìn tệ.
Cậu mua thuốc xong lại đến cửa tiệm bán dụng cụ y tế mua một bộ kim châm cứu. Ngô Bình có yêu cầu rất cao với kim châm nên mua một bộ kim châm và kim khâu hết hơn mười tám nghìn tệ.
Thấy Ngô Bình bỏ hơn năm mươi nghìn tệ, Hàn Băng Nghiên nói: "Anh Bình, em sẽ chuyển tiền cho anh, không để anh phải tốn tiền đâu".
Ngô Bình cười nói: "Bệnh của chú anh bao chữa mà, tiền em khỏi cần trả. Chờ đến lúc lên xe bông, bảo chú đưa nhiều của hồi môn chút là được".
Hàn Băng Nghiên vừa thẹn vừa mừng, sẵng giọng nói: "Ai muốn gả chứ, đáng ghét!"
Buổi chiều, Ngô Bình vừa vào phòng học đã nghe thấy mấy tiếng "Bùm bùm". Hai bạn học bắn pháo, cả lớp đứng lên đồng loạt vỗ tay. Toàn bộ giáo viên và chủ nhiệm, huấn luyện viên, hiệu trưởng đều bước từ ngoài vào.
Chủ nhiệm lớp cười nói: "Ngô Bình, hôm nay em chính là người có công lớn nhất của trường chúng ta. Hiệu trưởng đại biểu toàn thể giáo viên học sinh trong trường tặng