“Chắc ba mươi sáu thần thông thượng phẩm với thực lực đáng sợ cũng là những nhân vật vô địch trong cảnh giới thần thông nhỉ?”
Lúc mọi người đang bàn tán thì lại có năm lớp tiên quang xuất hiện bên ngoài ngọn lửa, mỗi lớp tiên quang đại diện cho một loại tiên lực.
“Gì cơ? Cậu ta còn có cả năm loại tiên lực à?”
Đến cả Trương Cổ Nguyệt cũng bất ngờ, bất giác nhìn sang Ngô Bình.
Hiên Viên Long Uy bước ra, mặt đất liền có vô số phù văn bay lên, thấp thoáng kết thành những trận pháp. Trên người hắn cũng có phù quang lấp lánh, rõ ràng là đã tu luyện rất nhiều công pháp lợi hại.
“Trời ơi, Hiên Viên Long Uy này thật quá đáng sợ, e rằng cao thủ đạo cảnh cũng phải nể sức mạnh của cậu ta”.
Ngô Bình thấy Hiên Viên Long Uy ra sức thể hiện thì hơi bực bội, thế là anh tiến đến trước mặt hắn, tung một đấm.
Võ đạo của anh cao hơn Hiên Viên Long Uy rất nhiều lần, sức mạnh cũng lớn hơn.
“Ầm”.
Hiên Viên Long Uy đau bụng, cong người , vẻ mặt đau đớn. Lúc này, mặc dù biết rất nhiều phép thần thông nhưng hắn lại không thể thi triển được.
Ngô Bình lại đấm hai đấm nữa khiến hắn ngã xuống sàn, sau đó vừa đấm vừa đá thiên tài này của Kim Long Môn.
Mỗi một cú đấm và đá của anh đều chứa đầy tiên lực và bí lực cực mạnh, chỉ cần bị đánh trúng thì đối phương sẽ mất hết sức chiến đấu.
Tất cả mọi người đều ngây ra, họ tưởng tượng ra rất nhiều cục diện nhưng lại không nghĩ đến được cục diện trước mắt. Chiêu thức của Ngô Bình giống như cách đánh của nông dân dưới quê hay của lưu manh ngoài phố nhưng Hiên Viên Long Uy dũng mãnh lại không thể chống trả, chỉ có thể ôm đầu kêu la thảm thiết.
Tả Nguyên Thần không thể xem tiếp nữa, ghì giọng nói: “Dừng tay”.
Nhưng Ngô Bình không hề có ý dừng lại, anh vừa đánh vừa nói: “Hắn chưa nhận thua”.
Tả Nguyên Thần nắm chặt nắm đấm, Hiên Viên Long Uy là thiên tài của Kim Long Môn, không thể chết như thế được. Nhưng đồng thời ông ta cũng hi vọng cuộc chiến sẽ kết thúc, vì một khi Hiên Viên Long Uy nhận thua thì Kim Long Môn sẽ thất bại thảm hại.
“Hiên Viên Long Uy, không thể nhận thua”, ông ta hét lớn.
“Ầm”.
Toàn thân Hiên Viên Long Uy bỗng bốc cháy với ngọn lửa màu tím, uy áp đáng sợ đẩy Ngô Bình ra xa.
Hiên Viên Long Uy bị đánh đến mặt mày bầm tím, từ từ đứng dậy , hai mắt cũng toát ra ánh lửa màu tím. Hắn nhìn Ngô Bình chằm chằm, gằn từng chữ: “Thực lực của anh rất mạnh nhưng tôi sẽ không thua”.
“Đây là sức mạnh Linh Diễm Tiên Thiên, cậu ta đã luyện hóa được Linh Diễm Tiên Thiên”.
Ngô Bình dùng phép nhìn thấu vạn vật thì phát hiện trong đan điền của Hiên Viên Long Uy có một ngọn lửa lớn bằng hạt đậu, ngọn lửa màu tím chính là lửa Tiên Thiên.
Linh Diễm Tiên Thiên rất quý giá, đó là ngọn lửa năm xưa còn sót lại khi người tạo ra vũ trụ đạo cảnh dùng lửa. Nói một cách đơn giản, thật ra ngọn lửa Tiên Thiên là linh diễm của vũ trụ chính, giá trị không thể đo lường.
Hiên Viên Long Uy xông qua, hai nắm đấm mang đầy lửa.
Ngô Bình vẫn thản nhiên, tay cầm dao găm, đợi đối phương tiến lại gần thì đột ngột khom người, sau đó lùi ra xa.
Lúc này, Hiên Viên Long Uy đơ người, hắn từ từ cúi đầu xuống và nhìn thấy bụng của mình đã bị cắt rách, linh diễm bên trong đã bị người ta lấy đi mất.