Đặt Hoả Nguyên Tiên Tinh xuống, ánh mắt anh chuyển sang quả trứng chim, phỏng đoán nó là trứng phượng hoàng.
Quan sát một hồi, anh phát hiện trong quả trứng phượng hoàng này vẫn còn sự sống nhưng yếu ớt vô cùng.
“Quả trứng phượng hoàng lửa này chắc là tồn tại lâu rồi, nhưng trứng lại không thể nở ra, sinh lực của nó thì không ngừng vơi đi. Cùng lắm nó chỉ trụ được một hoặc hai trăm năm nữa là chết hẳn”.
Nói xong, anh đặt cả tổ chim lẫn trứng phượng hoàng vào động thiên, sau đó bay ra khỏi miệng núi lửa.
Hoàng long vội hỏi: “Nhân Hoàng có nhìn thấy không?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Thấy rồi. Tiểu Hoàng Long, tìm một nơi yên tĩnh đi, tôi sẽ châm cứu cho cậu”.
Thế là hoàng long đưa Ngô Bình và bạch hổ con đến một động tiên ẩn gần đầm lầy.
Động tiên của hoàng long tuy không rộng lớn như phượng hoàng lửa, nhưng nơi này vốn là động tiên, từng là nơi ở của tiên nhân.
Ngô Bình bắt đầu châm cứu cho hoàng long. Người có thể châm cứu cho chân long cũng chỉ có anh thôi, bởi anh có thể nhìn thấy phương hướng kinh mạch của cơ thể hoàng long, quan sát Linh Khiếu, Thần Khiếu của nó. Và điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình “Long Biến” về sau!
Đúng thế, chân long cũng có khiếu, nhưng có khác biệt rất lớn với loài người. Chân long có đến hai mươi bốn Linh Khiếu và hai mươi Thần Khiếu.
Ngoài Linh Khiếu và Thần Khiếu, trong cơ thể hoàng long còn tồn tại một khiếu rất đặc biệt, tên là Long Khiếu. Theo hoàng long kể, không phải con chân long nào cũng có Long Khiếu, chỉ những con rồng có huyết mạch cự long hỗn mang mới có thôi.
Ngô Bình hỏi nó: “Tiểu Hoàng Long, cậu có quan hệ gì với Đông Hải Long Cung không?”
Trông hoàng long rất khinh bỉ: “Đông Hải Long Cung là cái thá gì chứ, xét vai vế, rồng tổ tiên ở đó còn phải gọi tôi là ông cố đấy”.
Ngô Bình thấy hứng thú: “Hai bên có họ hàng thân thích gì à?”
Tiểu Hoàng Long đáp: “Anh trai tôi cưới một con thuồng luồng trắng, hạ sinh một con rồng một sừng. Chắt của con rồng một sừng kia chính là rồng tổ tiên của Đông Hải Long Cung hiện nay”.
Ngô Bình cười bảo: “Cậu có vai vế cao cũng chẳng ích lợi gì. Kia là rồng tổ tiên đấy, giết cậu dễ như bỡn”.
Tiểu Hoàng Long hừ mũi: “Thành tựu sau này của tôi chắc chắn sẽ vượt xa nó, dù sao tôi cũng là hậu duệ của cự long hỗn mang mà!”
Ngô Bình hỏi: “Loài rồng các cậu còn phân ra nhiều loại à?”
Tiểu Hoàng Long đáp: “Dĩ nhiên rồi. Long tộc sở hữu long huyết hỗn mang như tôi là cao quý nhất, là quý tộc trong loài rồng đấy”.
Ngô Bình tiếp tục trị liệu. Anh đâm mấy chục tiên châm khổng lồ vào cơ thể Tiểu Hoàng Long.
Sau đó anh mở lò luyện đan, luyện chế đan dược bổ sung nguyên khí hoàng long. Vừa luyện đan, anh vừa hỏi: “Tiểu Hoàng Long, rồng tổ tiên là cảnh giới cao nhất trong long tộc các cậu à?”
Tiểu Hoàng Long trả lời: “Dĩ nhiên là không. Trên rồng tổ tiên là thần long bất tử. Thần long bất tử trải qua vô số kiếp, nếu có thể đột phá lần nữa mới có cơ hội trở thành cự long hỗn mang. Mà thần long bất tử có thể sống sót qua Đại kiếp kỷ nguyên đấy”.
Anh luyện một lò Long Tinh Đan trước, bảo Tiểu Hoàng Long uống một viên, ba viên còn lại thì uống mỗi ngày một viên.