Lạc Ngưng Đan: “Các thế lực bình thường thì không dám động đến Đan Hoàng đâu. Nhưng nếu là Thần tộc thì lại khác. Ngày xưa chị chuyển thế tu luyện lại cũng vì muốn thoát khỏi khống chế của một thế lực Thần tộc”.
Đào Như Tuyết nghiến răng: “Không được, thôi không kiểm tra nữa”.
Lạc Ngưng Đan kéo tay cô ấy rồi lắc nhẹ: “Như Tuyết, em phải tin tưởng Huyền Bình. Cậu ấy dám đến đây thì chắc chắn đã có tính toán rồi. Em nghĩ mà xem, giờ có ai trong thiên hạ hại được cậu ấy chứ?”
Đào Như Tuyết: “Nhưng nếu Thần tộc cử cao thủ rất giỏi đến thì sao? Huyền Bình cũng đối phó được chứ?”
Lạc Ngưng Đan: “Kiểu gì cậu ấy cũng phải đối mặt với các nguy hiểm ấy, dù cậu ấy không đến đây thì người khác cũng có thể đoán ra trình độ luyện đan của cậu ấy thông qua đan dược, giấu làm sao được người cùng ngành”.
Chu Huyền Cổ: “Đúng vậy, Đan Hoàng có địa vị hơn Đan Vương rất nhiều. Nếu có một Đan Hoàng xuất hiện trong Nhân tộc thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả siêu cấp thuộc Nhân tộc ra đời. Ví dụ trước kia, nhờ vị Đan Hoàng ấy mà chỉ trong ba năm thôi đã có hơn trăm vị đại năng đột phá thành công, thực lực của Nhân tộc đã tăng lên chóng mặt”.
Tô Diệc Hùng: “Đúng thế, chắc chỉ một lát nữa thôi, các đại năng nhận được tin sẽ đến ngay”.
Hắn vừa nói dứt câu thì có một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
Lạc Ngưng Đan nhướn mày nói: “Có Đạo Tôn đến”.
Chu Huyền Cổ vội vàng ra ngoài xem thì nhìn thấy có một người đàn ông tóc hoa râm đáp từ trên cao xuống, nhưng ông ấy chỉ đứng trong đám đông và chờ tin như bao người khác.
Sau đó, lại có một người phụ nữ mặc váy tím đáp xuống, khí tức của người này còn mạnh hơn cả người đàn ông trước đó. Người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông rồi cười nói: “Sâm La Đạo Tôn, ông nhận tin cũng nhanh đấy, biết cả sắp có một Đan Hoàng ở đây”, người phụ nữ nói.
Sâm La Đạo Tôn vô thức nhích sang một bên vài bước rồi nói: “Hồng Trần Đại Đạo Tôn, bà cũng đến xin đan dược à?”
Hồng Trần Đại Đạo Tôn: “Sau khi trở thành Đại Đạo Tôn, tôi mới phát hiện con đường này rất khó đi, vì thế định từ bỏ kiếp này rồi trùng sinh tu lại đây”.
Sâm La Đạo Tôn: “Vì thế bà cần một viên Tam Thế Luân Hồi Đan hả?”
Hồng Trần Đại Đạo Tôn không phủ nhận mà cười hỏi: “Ông thì sao?”
Sâm La Đạo Tôn: “Địa ngục Sâm La của tôi đang có chút chuyện, đã nuôi ra một con quỷ hung ác, nó đang muốn cắn nuốt tôi. Bây giờ, tôi cần một viên Di Đà Thần Đan để nâng cao thực lực còn giết con quỷ ấy”.
Hồng Trần Đại Đạo Tôn: “Giết nó xong thì ông cũng đột phá lên Đại Đạo Tôn đấy nhỉ?”
Sâm La Đạo Tôn: “Thì bà cũng vừa bảo con đường ấy khó đi còn gì, hơn nữa đại kiếp sắp đến rồi, tôi chỉ muốn giải quyết con quỷ kia trước thôi. Còn Đại Đạo Quân thì chưa tính đến”.
Hai người họ đang nói chuyện thì có một tên ăn mày bước nhanh tới, dáng người ông ta rất cao, tóc tai thì rối bời, ngoài ra còn cắm một bông hoa hồng lên đầu, sau đó cười hi hi hỏi: “Sâm La tiểu đệ, Đan Hoàng ở bên trong sao rồi?”
Người đó vừa đến, Hồng Trần Đại Đạo Tôn đã chắp tay hành lễ: “Tham kiến Võ Đế!”
Ông ăn xin xua tay: “Võ Đế cái gì, đó là chuyện của ngày xưa rồi, giờ cứ gọi tôi là lão ăn xin thôi”.
Sâm La Đạo Tôn: “Võ Đế cứ đùa, sao chúng tôi dám gọi thế. Hình như Đan Hoàng đang luyện chế Tam Thế Luân Hồi Đan”.
Ông ăn xin vuốt râu rồi cười nói: “Tam Thế Luân Hồi Đan cơ à, giỏi đấy!”