Ngô Bình gật đầu: "Có điều giờ tu vi của em chưa đủ cao. Chờ khi em trở thành Thánh Vương rồi thì đan dược vẽ ra và đan dược luyện ra chắc chắn sẽ giống nhau như đúc".
Lạc Ngưng Đan cười nói: "Nói như vậy, về sau cậu có thể một lúc vẽ ra một lượng lớn đan dược sao?"
Ngô Bình: "Mặc dù là vẽ tranh nhưng thực ra cũng cần tiêu hao dược liệu. Có điều hiệu suất sẽ cao hơn. Nhưng tạm thời trước mắt, chúng ta vẫn phải vất vả luyện chế đan dược một thời gian".
Lạc Ngưng Đan: "Hai ngày nay, số lượng người mua đan dược rõ ràng đã giảm. Doanh số bán hàng trong tương lai sẽ ổn định hơn, chúng ta cũng sẽ không phải vất vả như dạo trước".
Ngô Bình gật đầu, sau đó lấy ra hai quả đào tổ đưa cho Lạc Ngưng Đan, cười nói: "Chị, mấy ngày nay chị vất vả rồi, chị ăn mấy quả đào tổ này cho mát họng nhé".
Lạc Ngưng Đan không ăn mà cất quả đào đi, nói: "Đào tổ này rất quý giá, làm sao chị có thể ăn chúng? Giữ lại để sau này luyện đan dược mới được".
Ngô Bình: "Không sao cả, em vẫn còn mà".
Lạc Ngưng Đan: "Cậu chỉ có mười quả, đừng lãng phí như vậy".
Ngô Bình không còn cách nào đành phải nói: "Vậy cũng được".
Sau khi luyện chế đan dược một hồi, Ngô Bình lại vẽ ra một người khác giống hệt mình. Người này có thể luyện chế một số đan dược không quá khó. Mặc dù phiên bản này không luyện được đan dược cấp truyền kỳ nhưng luyện ra đan vương phẩm, đế phẩm hoàn toàn không thành vấn đề.
Cứ như vậy, anh liên tục vẽ ra hàng trăm "Ngô Bình", mỗi người đều có thể luyện chế mấy loại đan dược. Nếu như một trăm người luyện đan, tốc độ lập tức sẽ tăng lên đáng kể. Như vậy, anh và Lạc Ngưng Đan chỉ cần luyện chế ra mấy loại đan dược khó, còn lại giao cho những "họa thân" này lo liệu.
Ngô Bình đã thử nghiệm, với thực lực hiện tại của anh nhiều nhất chỉ có thể điều khiển hơn một trăm họa thân, hơn nữa cũng còn có chút khó khăn. Cho dù như vậy, cứ vài canh giờ, họa thân đều phải nghỉ ngơi một chút mới có thể tiếp tục luyện đan.
Sau khi luyện đan hai ngày, Ngô Bình dùng cọ vẽ thánh binh. Thánh binh vẽ ra lần này tinh xảo hơn so với những bức vẽ trước đó, các chi tiết đều rất chuẩn xác. Quả thực là tốt hơn nhiều so với những bức vẽ thô sơ cẩu thả khi trước.
Ví dụ như trước đây, tất cả thánh binh của anh đều giống hệt nhau, thần sắc cứng ngắc. Bây giờ thì khác, anh tinh thông hội họa nên mỗi thánh binh đều có dung mạo khác nhau, cao thấp béo gầy, có thể nói cười như một con người thực sự.
Sau khi vẽ xong một trăm nghìn thánh binh, Ngô Bình mơ hồ cảm thấy mình có thể đột phá lên một cấp độ khác của cảnh giới Đại Thánh: Thánh Khí!
Cảnh giới Thánh Khí chính là tạo ra một loại binh khí để trấn giữ khí vận của chính mình. Sau khi đúc thành thánh khí, có thể đặt nó ở trong thánh đường, nhận lấy nguyện lực của nhân tộc.
Thân là đại thánh của nhân tộc, Ngô Bình vốn đã chiếm mất nhiều khí vận của nhân tộc. Nếu không có thánh khí trấn áp thì khí vận này sẽ dễ bị những cao thủ mới nổi lên đoạt mất. Nhưng nếu có thánh khí rồi, người khác sẽ khó lòng cướp được khí vận của anh.
Muốn tạo ra thánh khí thì phải có kế hoạch cụ thể. Ngô Bình suy đi tính lại, sau đó mở một cuộn giấy ra, vẽ sơ đồ chế tác thánh khí. Chỉ cần anh tìm được đủ nguyên vật liệu là thánh khí anh vẽ trong tranh có thể trở thành thật.
Anh vẽ sơ đồ chế tác thánh khí mất bảy ngày, cực kỳ mất sức. Sau khi vẽ xong, anh mệt đến nỗi gần như không thể đứng vững.
Trên cuộn tranh vẽ một cái đỉnh. Cái đỉnh này có sáu chân và sáu cái quai, trên bề mặt vẽ rất nhiều phù văn huyền diệu. Cái đỉnh này tên là đỉnh Huyền Nguyên.