Mã Bảo Thắng: “Thực lực của tiêu đầu Ngô thì không phải bàn cãi nữa, tôi không lo chút nào. Nhưng nếu lần này mình đánh lại người của tiêu cục Vạn Lý thì tôi e họ sẽ liều đến cùng với mình đấy”.
Ông Khương cười mỉa: “Sợ quái gì, họ sẽ tàn đời sớm thôi”.
Mã Bảo Thắng: “Đúng”.
Sau khi đã uống khá nhiều, Ngô Bình dìu Hàn Tuyết Kỳ về nghỉ. Phòng của cô ấy ở trong một biệt viện độc lập, Ngô Bình mở cửa ra thì Hàn Tuyết Kỳ đã đá bay cửa, rõ ràng cô ấy đã say mềm.
Vào phòng rồi, Ngô Bình đỡ Hàn Tuyết Kỳ lên giường rồi nói: “Để tôi rót nước cho cô…”
Anh còn chưa nói xong thì Hàn Tuyết Kỳ đã giơ tay lên ôm cổ anh rồi lẩm bẩm: “Anh đừng đi!”
Sao Ngô Bình có thể từ chối lời mời gọi này?
Các tiêu sư đều nhìn thấy Ngô Bình đưa tổng tiêu đầu đi, mà hơn hai tiếng sau vẫn chưa quay lại. Khi anh trở lại thì hơi rượu đã tan, trên người còn có hương thơm của tổng tiêu đầu.
Mã Bảo Thắng cầm chén rượu đi tới rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, chúc mừng, tôi mời cậu một chén”.
Ngô Bình liếc anh ta: “Chúc mừng cái gì?”
Mã Bảo Thắng gãi đầu nói: “Có được người đẹp rồi mà không đáng chúc mừng à?”, các tiêu sư khác đều cười phá lên.
Ngô Bình đạp cho anh ta một cái, nhưng vẫn uống hết chén rượu.
Họ uống đến tận đêm khuya, Ngô Bình chợt đập tay xuống bàn rồi nói: “Các anh em đâu, tiêu cục mình đã bị cướp mất ba chuyến hàng và bị thương nhiều anh em, mọi người có muốn trả thù không?”
Mọi người đang yên lặng, nghe thấy thế một cáu thì đồng thanh đáp: “Có”.
Thật ra, ai cũng tức lắm mà không biết trút ra đâu nên giờ vẫn đang ôm bực trong lòng.
Ngô Bình: “Được, tối nay mọi người hãy bảo vệ tiêu cục, tôi và vài anh em sẽ vận chuyển hàng đi, mọi người nhớ ở nhà chờ tin tốt”.
“Được”, mọi người đồng thanh.
Ngô Bình chọn thêm mười tiêu sư, bốn đại tiêu sư và hai tiêu đầu, sau đó cưỡi ngựa rời khỏi thành Hắc Long và tiến về phía Đông.
Ngựa chạy trong đêm nên loáng cái đã đi được cả trăm dặm.
Khi họ qua một khu rừng thì chợt có một tiếng hét lớn vang lên, tiếp đó có hơn chục cao thủ đã xuất hiện.
Có Ngô Bình ở đây nên các tiêu sư khác rất bình tĩnh.
Ngô Bình nói: “Mọi người nhìn tôi nhá”.
Anh bay lên cao rồi biến ra nhiều phân thân khác, các cao thủ kia chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngạ gục hết.
Chưa đến vài phút, tất cả đã nằm im dưới đất.
Các tiêu sư xuống ngựa kiểm tra thì thấy trên người những người này đều trúng một đao, nhưng vết đao rất sâu nên đã lấy mạng họ ngay.
“Chặt đầu họ rồi treo lên cây”.