Hầu gái đáp: "Cậu ấy nói mình sẽ không so đo chuyện hôm nay, nhưng sau này cũng sẽ không đến nữa".
Chu Ngạo Quân như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, chậm rãi ngồi bệt xuống cửa, ánh mắt dại ra.
Chu Bá Đạt bước tới nói: "Ngạo Quân, cậu Ngô không trách chúng ta là được rồi".
Chu Ngạo Quân cúi đầu hỏi: "Bố, tại sao bố lại làm vậy?"
Chu Bá Đạt nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, giờ nói gì cũng chậm. Ngạo Quân, trước mắt quan trọng nhất là con mau đi tìm cậu Ngô để lấy được sự tha thứ của cậu ấy đi".
Chu Ngạo Quân lắc đầu, lấy một viên đan dược ra nói: "Đây là Ngộ Huyền Đan, có thể giúp con tìm hiểu cảnh giới Huyền Môn, là cậu Ngô đã luyện chế cho con".
Chu Bát Đạt chấn động: "Cậu ấy còn là thầy luyện đan?", ông ta lập tức hối hận muốn chết! Nếu nhà họ Chu có thể quen với một vị thầy luyện đan thì đương nhiên sau này sẽ càng phát triển hơn!
Chu Ngạo Quân lạnh mặt nói: "Ở trên đảo Linh Tê, con đã tận mắt thấy anh ấy luyện chế mấy lò đan dược, trong đó có cả Bí Thai Đan - đan dược thượng phẩm cấp tám! Chỉ trong một ngày, anh ấy đã buôn bán lời mấy triệu tiền tiên! Bố, người như vậy, bố cảm thấy anh ấy có thể để mắt đến con?"
Chu Bá Đạt trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm: "Thầy luyện đan cấp tám! Tính sai rồi, bố quả thật không nên để cho Vân Trác đi tìm cậu ta, haiz, bố đúng là ngu ngốc mà!"
Chu Ngạo Quân: "Cho dù là ở Tiên giới thì thầy luyện đan cấp tám cũng có địa vị rất cao. Vốn dĩ, trong lòng con còn có đôi chút ảo tưởng, hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của anh Ngô. Giờ thì hay rồi, sau này anh ấy sẽ không gặp lại con nữa!"
Vốn Chu Bá Đạt còn muốn Chu Ngạo Quân đi tìm nd, nhưng giờ cũng chẳng dám có suy nghĩ ấy nữa. Ông ta không khỏi đấm ngực giậm chân, than thở: "Có hối hận cũng đã muộn màng!"
Chu Ngạo Quân: "Chuyện rắc rối nhất chính là Vân Trác phải làm sao đây?"
Chu Bá Đạt khựng lại rồi đáp: "Vân Trác bị phế, chuyện này Thần Đồ Môn chắc chắn sẽ đòi một cách nói. Vả lại, Vân Trác trở nên như giờ, cũng không biết sau này có thể tu luyện được nữa hay không. Nếu cậu ta hoàn toàn phế thì địa vị của chúng ta sẽ tụt dốc không phải trong gia tộc!"
Chu Ngạo Quân khẽ thở dài nói: "Bố, con vẫn phải đến gặp anh Ngô một lần. Tóm lại, chuyện ngày hôm nay là chúng ta sai, con không mong mỏi được anh ấy tha thứ, chỉ mong anh ấy đừng chán ghét mình".
Chu Bá Đạt nói: "Cũng chỉ đành thế".
Sau đó, ông ta bỗng nhiên nhớ ra gì đó bèn nói: "Ngạo Quân, bố cho con một thứ, con đưa nó cho cậu Ngô đi!"
Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: "Thứ gì vậy ạ?"
Chu Bá Đạt bảo: "Con đi theo bố!"
Ông ta đưa Chu Ngạo Quân vào phòng, khẽ ấn vài cái ở góc bàn, vách tường đối diện lập tức bật ra một cái ô vuông. Sau đó, Chu Bá Đạt lấy ra một gói giấy dầu, mở ra, bên trong có một cục đen tuyền như thạch hoa quả, tỏa ra mùi thơm ngát của trái cây.
Chu Ngạo Quân nhìn thứ lớn bằng bàn tay kia kinh ngạc hỏi: "Bố, nó là gì vậy?"
Chu Bá Đạt khẽ thở dài đáp: "Đây là thứ mà vào năm con sinh, bố đi ngang qua một khu rừng rậm nguyên thủy nhặt được. Lúc ấy, bố thấy một cái cây tỏa ra ánh sáng xanh, thân cây nứt ra một khe hở, bên trong thò ra một cánh tay người cực kỳ khỏe khoắn. Cuối cùng, có một người khổng lồ cao hai mét không mặc quần áo bước ra. Anh ta vội vàng chạy đến một cái cây màu đen, vươn tay định hái một thứ trên cây".
"Khi người khổng lồ xanh vươn tay ra thì cùng lúc đó cũng có một con khỉ trắng to xuất hiện, hai con quái vật ấy lập tức đánh nhau. Nơi chúng đi qua, cây cổ đổ rạp, đất đá bay tứ tung, bụi mù cuồn cuộn".
Ngay khi hai con quái vật vờn nhau, Chu Bá Đạt bèn mon men đi đến trước mặt cái cây màu đen kia thì thấy trên cây kết một quả màu đen trông như bướu thịt, còn tỏa ra mùi trái cây thơm ngát.
Ông ta biết chắc hẳn hai con quái vật kia là vì thứ này mới đánh nhau, nếu vậy nó nhất định là thứ tốt. Vì thế, Chu Bá Đạt đã giơ kiếm hái thứ đen tuyền đó xuống, ôm lấy bỏ chạy.
Sau đó, Chu Bá Đạt liên tục điều tra lai lịch của thứ này, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Chu Ngạo Quân: "Vẫn chưa biết nó là gì lại đưa cho anh Ngô có được không?"
Lúc này, Ngô Bình đã trở lại biệt thự Hoàng ở tỉnh Giang Nam.
Anh đã thu hoạch được rất nhiều từ hành trình đến đảo Linh Tê, kiếm thêm được mấy triệu tệ, đi làm từ thiện tiếp cũng dư dả.
Anh vừa về tới biệt thự Hoàng Long đã phát hiện Tần Cự Phong thế mà lại đến. Mấy ngày trước, Tần Cự Phong đã đến đây, nhưng vì Ngô Bình không có ở nhà nên ở gần đó chờ.
Hôm nay, Liễu Kim Long vừa về, anh ta đã tới nhà, ai ngờ Ngô Bình vẫn chưa về. Liễu Kim Long giữ anh ta lại biệt thự uống trà, khi Ngô Bình về thì họ đang nói chuyện phiếm.
"Đại sư huynh!", Tần Cự Phong vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Ngô Bình cười nói: "Cự Phong, có việc thì gọi điện là được rồi, sao còn tự mình đến vậy?"
Tần Cự Phong: "Đại sư huynh, có hai chuyện. Đầu tiên là chuyện của học viện quân sự Đại Hạ, Đông Vương đã xin cho cậu một vé đặc biệt. Lần này, có tất cả 17 người xin vé đặc biệt, tuần sau mọi người sẽ tham gia quan sát và huấn luyện một tuần. Cuối cùng, trong số các cậu chắc sẽ chỉ có một hai người có thể gia nhập vào học viện quân sự Đại Hạ".