Mạnh Thiên Quý cầm lấy bình đan dược rồi cảm kích nói: “Tiên sinh vất vả rồi! Tôi tin tưởng vào trình độ của tiên sinh, không cần kiểm tra đâu ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Anh đang định trở vào thì có một đám người xúm tới.
Ngô Bình nói: “Các vị, hiện tôi không có thời gian luyện đan. Thế này đi, chờ một thời gian nữa, tôi sẽ mở cửa đón khách. Đến lúc đó, nếu có ai muốn luyện đan thì cứ đến”.
Mọi người mừng rỡ rồi liên tục nói đồng ý.
Ngô Bình đi vào trong rồi điều tiết hơi thở, chuẩn bị cho con đường Chân Thánh vào ngày mai, tiện thể luyện chế thêm một lò Phục Tàng Đan.
Ngày hôm sau, anh bảo Diệp Băng Hi ở lại đây, còn mình thì đến con đường Chân Thánh.
Lúc này, trên bầu trời của đại thế giới Thượng Thanh xuất hiện một cánh cửa màu vàng, phía sau là một thời không vặn vẹo dẫn vào con đường Chân Thánh.
Hiện đang có trên trăm người đang đứng tập trung trước cửa, sau đó túm tụm lại ở các vị trí khác nhau.
Ngô Bình bay về phía đó, khi còn cách cánh cửa khoảng trăm dặm thì bỗng có người ra chặn đường anh. Đây là một nữ tu trên trán có một dấu ấn hình ngôi sao màu đỏ.
Ngô Bình nhìn cô gái ấy thì thấy khí tức của cô ta rất mạnh, đã là một thần tiên rồi, hơn nữa ít cũng là cấp Tiên Hoàng.
Anh nói: “Sao cô lại chặn đường tôi?”
Cô gái cười nói: “Tiểu huynh đệ, có thể cho tôi lệnh bài vào con đường Chân Thánh của anh được không?”
Ngô Bình híp mắt lại: “Xin lỗi, tôi không muốn cho cô”.
Cô gái thở dài nói: “Thế thì tôi đành cướp vậy”.
Nói rồi, cô ta vung tay lên, một bạch cốt xuất hiện trước mặt Ngô Bình rồi chộp vào ngực anh.
Ngô Bình không chút sợ hãi mà thò tay ra nghênh chiến, hai bên va chạm, bạch cốt vang lên tiếng rắc rồi vỡ nát, cô gái biến sắc mặt, một cánh tay khác của Ngô Bình đã tung một quyền về phía cô ấy.
Cô ta né đi, nhưng vừa di chuyển sang chỗ khác thì đã trúng một quyền vào ngực.
Bụp!
Ngực cô ta lõm xuống, còn cô ta thì hộc máu rồi quay đầu bỏ chạy.
Ngô Bình không đuổi theo mà tung lên cao một quyền đánh trúng vào lưng cô ta, cô gái hét lên rồi nổ tung người.
Anh bay tiếp lên trước, nhưng mới được một đoạn thì có một đường kiếm bay lên định chém vào đầu anh. Anh chộp tay ra bắt lấy đường kiếm ấy, sau đó bẻ nát. Sau đó, anh búng tay về phía thanh kiếm lao đi, một nam tu đầu trọc ở cách đó cả chục nghìn dặm đã có một lỗ máu trên trán, người hắn lắc lư rồi đổ uỳnh xuống đất, chết tươi.
Giết hai cao thủ này xong, cuối cùng Ngô Bình cũng đến nơi.
Cách đó không xa có một đài sen, có ba Thần tộc đang đứng trên đó, một người thanh niên mặc áo bào trắng trong số đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thứ gì cũng được tham gia con đường Chân Thánh à?”
Ngô Bình nhíu mày nói: “Anh nói đúng, cái loại như anh không có tư cách tham gia, tôi thấy tốt nhất anh mau rút đi”.