Ngô Bình đưa ông ngoại về nhà, giúp ông xử lý vết thương rồi nói: "Ông ngoại, sau này ông đừng lái xe ba bánh ra ngoài nữa, bên ngoài xe cộ như mắc cửi, vô cùng nguy hiểm. Ông có tuổi rồi, nhỡ bị đâm phải thì to chuyện. Thế này đi, cháu tìm một tài xế cho ông, ông muốn đi đâu thì bảo tài xế đưa ông đi có được không?"
Ông ngoại vội vã xua tay: "Không cần không cần, vậy thì tốn kém lắm. Ông còn chẳng phải cán bộ về hưu, cần tài xế làm gì".
Ngô Bình cười đáp: "Ông ngoại, thân phận của ông còn hơn cả cán bộ hưu ấy chứ. Ông xem này".
Nói rồi anh lấy thẻ công tác của Cục Bảo an Quốc gia cho ông ngoại xem. Ông ngoại tròn mắt: "Cháu giờ đã thành cán bộ rồi sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, hiện giờ cháu ngang hàng với thị trưởng đấy. Là ông ngoại của cán bộ thì có tài xế riêng chẳng phải quá hợp lý sao?"
Thế nhưng ông ngoại vẫn xua tay, đáp: "Không được, không được. Như vậy quá lãng phí".
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát, quyết định nghĩ phương án khác: "Ông ngoại, hay là ngày mai ông và bà ngoại chuyển tới biệt thự Đông Hồ số ba ở đi. Như vậy thì mẹ cháu cũng tiện chăm sóc ông bà, bên đó cũng có tài xế. Nếu ông muốn ra ngoài thì bảo tài xế đưa đi là được. Như vậy có được không?"
Ông ngoại suy nghĩ một lát rồi quay sang hỏi bà ngoại: "Bà nó thấy sao?"
Bà ngoại cười đáp: "Tiểu Bình bảo sang thì chúng ta sang đó ở tạm. Chỗ đó tôi từng đi qua vài lần rồi, nhiều phòng lắm, ở được".
Ngô Bình cười đáp: "Đợi biệt thự nhà chúng ta xây xong thì sẽ chuyển về đó".
Biệt thự xây trên đất nhà cũ, ngày nào ông ngoại cũng tới xem mấy lần mới yên tâm. Ông ngoại nghe xong thì vui vẻ đáp: "Được, đến lúc đó chúng ta cùng chuyển vào".
Ngô Bình giúp ông ngoại xử lý vết thương, còn bà ngoại nhanh chóng bưng lên một bát canh hạt sen bắt anh uống bằng hết mới thôi. Ngô Bình không còn cách nào, chỉ đành một hơi uống sạch.
Vừa đặt bát xuống thì có người gõ cửa, bà ngoại ra mở cửa thì có một giọng nói thô kệch vang lên: "Anh trai, em tới thăm anh đây".
Nghe giọng nói này, Ngô Bình lập tức nghĩ tới một gương mặt vừa đen vừa tròn. Sau đó, một ông già mặc áo ba lỗ trắng, đầu hói nửa già bước vào. Đằng sau ông ta là một người thanh niên chừng ngoài hai mươi tuổi, đầu trâu mặt ngựa, mắt híp, tóm lại là trông vô cùng thô bỉ.
Vừa nhìn thấy hai người này, bà ngoại vừa có vẻ sợ hãi, vừa có vẻ bất lực.
Ngô Bình có ấn tượng sâu sắc với người này, ông ta tên Trương Lập Quân, là em họ của ông ngoại. Trương Lập Quân này cứ dăm ba hôm lại chạy tới đòi vay tiền, nếu không cho vay là sẽ ở lì đó ăn chực nằm chực.
Mấy năm trước, nhà nước giải tỏa nhà của Trương Lập Quân, ông ta được đền bù ba căn nhà, lại thêm hơn một triệu tệ. Từ đó không thấy ông ta đến nữa, nhưng hôm nay đột nhiên ông ta lại xuất hiện, quả là khiến người ta bất ngờ.
Người thanh niên đằng sau Trương Lập Quân Ngô Bình cũng còn nhớ. Anh ta tên là Trương Khải Thần, là con trai Trương Lập Quân. Hồi nhỏ anh ta thường ở nhà ông ngoại có khi đến nửa tháng, vì lớn hơn Ngô Bình vài tuổi nên thường xuyên bắt nạt anh.
Ông ngoại hỏi: "Lập Quân, sao chú lại đến đây? Trong nhà vẫn ổn cả chứ?"
Nhắc tới nhà, Trương Lập Quân thở dài đáp: "Anh trai, đừng nhắc nữa. Mấy năm trước được đền bù nhà nên hoàn cảnh có tốt lên một chút, thế nhưng thằng nghịch tử này lại ham mê chứng khoán. Nó mang nhà đi thế chấp lấy ba triệu tệ đi chơi chứng khoán. Lần này thì hay rồi, ba triệu đổ vào đó mất trắng!"